🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những cơn mưa rào bất chợt kéo ngang qua, làm dịu đi cái nóng oi bức đặc trưng của mùa Hạ.

Trên đường phố tấp nập xe cộ đi lại, bóng dáng lạc lõng của một người đàn ông tuấn tú hiện ra trước mắt, hắn một thân áo sơ mi trắng quần âu đen gọn gàng, đứng trước làn vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, đợi chờ tín hiệu từ đèn giao thông.

Trên tay là chiếc dù màu xám tro, ánh mắt lơ đãng nhìn vào một khoảng không, ngoại hình bắt mắt của hắn thu hút không ít ánh nhìn.

Có người không nhịn được còn lén chụp hình, song, còn không ngần ngại mà đăng lên Weibo khoe chiến tích.

Rất nhanh tấm hình chụp hắn nhận được một loạt hưởng ứng tích cực của cư dân mạng, các chị em phụ nữ không ngừng suýt xoa trước vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, một số người còn muốn chủ nhân bài viết xin Wechat.

Trên mạng xã hội nhộn nhịp là vậy nhưng chủ nhân bức hình không hay biết gì, vẫn lặng lẽ đứng im một chỗ, chờ khi đèn tín hiệu chuyển màu mới chầm chậm cất bước.

Qua bên kia đường, hắn chợt dừng lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào cửa hàng váy cưới trước mặt, tâm trạng trùng xuống.

Bóng dáng của người con gái yêu kiều xẹt qua tâm trí, nơi đầu quả tim hắn khẽ run lên, cảm giác khó chịu xâm chiếm hết thảy lý trí.

Đường Dịch hắn...thực sự rất nhớ Lạc Tâm...

Hai năm ròng rã, chưa bao giờ hắn ngừng nhớ cô, rất nhiều đêm trằn trọc chỉ vì nhớ, vì yêu nhưng lại không thể nói.

Đường Dịch tự hỏi rằng liệu giữa họ còn có thể cứu vãn?

Khoảng thời gian hai năm dài đằng đẵng kia, Đường Dịch sống quả thực rất khổ sở, hắn gần như bán mạng cho công việc, đối với hắn, chỉ có làm việc mới thôi suy nghĩ về Lạc Tâm.

Nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng, thời gian trôi qua càng nhanh, hắn càng nhớ cô nhiều hơn.



Trong những ngày dài thiếu bóng Lạc Tâm, Đường Dịch chỉ có thể ngắm nhìn bức hình cả hai chụp chung từ rất lâu về trước, nhẹ nhàng mà vuốt ve nó như bảo vật, nhiều lúc bất giác mà rơi lệ.

Hôm nay cũng vậy, khi vô tình biết được tin Lạc Tâm sắp về nước, Đường Dịch đã rất bất ngờ, xen lẫn sự vui mừng khôn siết. Hắn đã không kiềm lòng được mà rơi nước mắt, không phải những giọt nước mắt đắng cay mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Đang thất thần chìm trong dòng hồi ức mông lung, tiếng chuông điện thoại bất giác vang lên, kéo hắn về với thực tại.

Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Đường Dịch im lặng hồi lâu, sau đó mới chầm chậm nhấc máy.

"A Dịch à, ngày mai sinh nhật anh con, về nhà một chuyến đi." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua có chút run rẩy của Đường lão gia tử.

Đường Dịch suy nghĩ một chút, khẽ "Vâng" một tiếng, sau cùng nói vài câu với Đường lão gia tử rồi trực tiếp cúp máy.

Đối với người cha nuôi này, Đường Dịch vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng dường như hắn không thể thực sự mở lòng mà đón nhận phần tình cảm gia đình kia.

Bởi sâu trong nội tâm Đường Dịch biết, hắn chưa bao giờ là một thành viên thực sự của Đường gia, có chăng cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn đeo bám họ, không hơn không kém.

Cuối cùng, Đường Dịch chỉ đành cất giấu cái tâm tư hèn mọn kia, cố gắng sống qua ngày. Hắn không muốn liên quan đến Đường gia, ở nơi xa hoa, lạc lõng ấy chưa bao giờ có một chỗ thực sự dành cho hắn.

Thu lại những tâm tư tình cảm không đáng nhắc đến, Đường Dịch thở dài một tiếng, tiếp tục cất bước, hòa mình vào màn mưa mù mịt phía trước.

Hai ngày sau, tại sân bay quốc tế Bắc Thành, Lạc Tâm một thân trang phục mùa Hạ thoải mái, chầm chậm kéo vali ra ngoài sảnh chính sân bay.

Thân thể mảnh mai uyển chuyển tiến về phía trước, thu hút không ít ánh nhìn, sau hai năm, Lạc Tâm thay đổi rất nhiều, cô dường như trở nên quyến rũ hơn.

Đang mông lung suy nghĩ xem lát nữa trực tiếp về nhà hay ghé qua thăm Cố Hoài Niệm trước thì Lạc Tâm giật mình khi thấy thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt cô. Tay cầm vali của cô khẽ run lên, đôi chân đang bước đi rất nhanh cũng chậm lại, nội tâm không ngừng hoảng loạn.



Đã hai năm trôi qua nhưng khi đối mặt với người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, nơi lồng ngực vẫn không ngừng đau âm ỉ, bất giác nỗi đau của quá khứ bỗng chốc ùa về, chân thực như mới hôm qua.

Tưởng chừng có thể hoàn toàn chặt đứt mọi ý niệm, nhưng không, quên một người không hề đơn giản chút nào, dù cho thời gian đã trôi qua rất lâu.

Lạc Tâm dừng bước, cách chỗ Đường Dịch đứng ba bước chân, cả hai cứ nhìn nhau như vậy nhưng lại không nói lời nào.

Sau cùng, không biết qua bao lâu, Đường Dịch mới chầm chậm lên tiếng, mơ hồ giọng nói của hắn có chút run rẩy.

"Lạc Tâm..." Hắn nghẹn ngào gọi tên cô, cái tên mà hằng đêm đều nhung nhớ.

Lạc Tâm hơi ngẩn người, cơ thể thoáng run rẩy nhưng rất nhanh đã được cô che giấu, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Đường Dịch, cất giọng:

"Bác sĩ Đường, đã lâu không gặp."

Cách gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến trái tim Đường Dịch hẫng đi một nhịp, nội tâm dâng lên một cỗ chua xót, ánh mắt thoáng tia buồn.

Đường Dịch không có lý do để trách cứ cô tại sao lại lạnh nhạt như vậy, vì ban đầu chính hắn là người đã nhẫn tâm từ chối tình cảm của cô trước, tất cả những gì đang xảy ra do hắn mà ra hết.

Hắn đáng bị như vậy...

Đợi hoài mà không thấy người đối diện nói gì, Lạc Tâm có chút mất kiên nhẫn, cô hơi nhíu mày, định trực tiếp phớt lờ hắn mà rời đi.

Nhưng chưa kịp để cô bước đi, bỗng cơ thể cao lớn phía trước bước tới, ôm lấy cô vào lòng. Giữa biển người tấp nập qua lại sảnh sân bay, hắn một lần nữa không thể kiềm chế được mà ôm chặt lấy cô, vì cô mà rơi lệ, vì cô mà nghẹn ngào nói:

"Thật xin lỗi, anh không thể quên được em..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.