Mặt hồ yên ả bỗng bị lay động bởi làn gió nhẹ, tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, làn nước trong veo cứ như vậy bị những gợn sóng khuấy động.
Bên trên bờ hồ, Lạc Tâm vừa vặn dừng bước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, buồn phiền nhìn về phía mặt hồ.
Nghĩ tới chuyện vừa nãy ở bệnh viện cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng, phải biết cô đã lấy hết dũng khí mới có thể thẳng thắn nói ra rằng cô đang theo đuổi hắn, lúc đó cô khẩn trương đến mức tim đập mạnh đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
May mắn Đường Dịch cũng không hỏi nhiều chỉ khẽ gật đầu, sau đó vì quá ngại nên Lạc Tâm đã lấy cớ bận việc nên rời đi trước, bỏ lại phía sau vị bác sĩ nào đó với hai gò má cùng vành tai đỏ ửng.
"Trời đất ơi! Sao mà mình có thể nói ra câu đó chứ! Aaa...giờ nghĩ lại thật quá mất mặt rồi!"
Lạc Tâm không nhịn được tự vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng ran của mình, tự lẩm bẩm một mình, nội tâm không ngừng gào thét.
Đúng lúc này có một người phụ nữ trung niên đi tới gần chỗ Lạc Tâm, thấy cô tự vỗ vỗ vào mặt mình, còn lẩm bẩm một mình sau đó đứng bật dậy đi gần tới mặt hồ. Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội chạy đến kéo lấy tay cô, gấp gáp nói:
"Này cháu gái, đừng làm chuyện dại dột! Có chuyện gì có thể từ từ giải quyết mà..."
Lạc Tâm ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên đang nắm lấy tay mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-duong-ngan-van-lan-dung-yeu-em/3744179/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.