“Anh bị táo bón hay sao mà làm gì lâu thế?”
Lâm Yên nhìn thấy Lê Tùng bước ra thì không khỏi bực mình. Rõ ràng đây là cuộc hẹn giữa cô và Vương Thiên, khi không giữa đường xuất hiện cái tên đầu vịt này cản trở, dĩ nhiên cô không thể vui nổi. Nhưng, cô phải làm một cô gái rộng lượng, không thể để crush nghĩ mình nhỏ nhen ích kỷ thế.
Lê Tùng không biết trả lời như thế nào. Hắn cũng cảm thấy có lỗi khi để họ chờ lâu. Hắn bèn khịt mũi, sau đó nói:
“Cảm ơn vì đã đợi tôi.”
Thế là, nhờ câu nói này mà sự bực mình của Lâm Yên giảm xuống một phần nào đó. Vậy nên, cô đáp:
“Không sao. Anh nên ăn uống có chọn lọc vào là được.”
“…”
“Lâm Yên, chúng ta đi thôi.” Vương Thiên bên cạnh lên tiếng.
“Ừm.”
(…)
Lê Tùng chở hai người bọn họ đến một nhà hàng 4 sao, hắn không muốn lần đầu ra mắt ai kia mà đưa người ta đến những nơi thầm thường. Người sành điệu như hắn muốn làm gì tuyệt đối cũng phải nổi trội hơn người khác.
Lâm Yên bước xuống xe, cô trố mắt nhìn nhà hàng trước mặt. Quả là thiếu gia! Đi ăn thôi mà cũng là nhà hàng sang chảnh như thế! Đúng là người có tiền có khác.
Lê Tùng thấy bộ dạng tròn xoe mắt của Lâm Yên thì không khỏi tự hào. Nhưng, cái hắn quan tâm là Vương Thiên cơ. Thấy cậu cả một cái nhíu mày cũng không có, thế là hắn bèn ho một tiếng rồi giới thiệu:
“Đây là nhà hàng nằm trong top những nhà hàng sang trọng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-dep-trai-va-co-sinh-vien-kem-nong-bong/428584/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.