“Này, tôi…”
Lâm Yên định lên tiếng phản đối, thì Lê Tùng đã cất tiếng:
“Tôi đãi cho, xem như là quà gặp mặt lần đầu của tôi dành cho cậu Vương đây vậy.”
Đây là cái đạo lí gì vậy? Lâm Yên nhớ không lầm thì lần đầu gặp mặt đầu vịt thiếu gia hắn còn không thèm đãi cho cô một ly nước mà lại xỏ xiên cô không có người yêu. Bây giờ, đầu vịt hẳn đang bị chập dây???
Vương Thiên đối diện với ánh mắt như lửa đốt của người trước mặt, bất giác cậu nổi cả da gà. Đây là loại ánh mắt gì vậy? Như thiêu như đốt cả người cậu.
Cậu rụt bàn tay khỏi tay của Lê Tùng, gãi đầu nói:
“Hôm nay tôi có việc…”
Không thể! Không thể để cho crush về như thế. Đây là cơ hội nghìn năm có một, cô nhất định không dễ dàng để cho crush trượt khỏi tầm tay.
Thế là, Lâm Yên nối tiếp câu chuyện:
“Lớp trưởng, không lẽ cậu không muốn đi ăn với tôi…?”
Lâm Yên lại bày ra vẻ mặt khổ sở, cô cúi mặt xuống, thở dài một tiếng:
“Là do tôi nợ cậu, tôi rất hy vọng cậu có thể nhận tấm lòng này của tôi. Nếu cậu không đi, tôi sợ bản thân mình sẽ sống trong day dứt cả đời mất. Lớp trưởng…cậu đồng ý nha?”
“…”
“Cậu thật sự không muốn đi sao?”
Chớp mắt cái thứ hai, người ta không lay động.
Chớp mắt cái thứ hai, người ta lay động một chút…
Chớp mắt cái thứ ba, ừm…nên suy nghĩ lại…
Mắt của Lâm Yên chứ chớp liên tục, Lê Tùng thấy vậy bèn hỏi:
“Mắt cô có tật à?”
Phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-dep-trai-va-co-sinh-vien-kem-nong-bong/428583/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.