Chương trước
Chương sau
“Hu hu bác sĩ ơi, làm ơn tha cho tôi, nhất định chúng ta phải tái khám ở đây ạ?”
“Cô tự giác hay để tôi cởi quần hộ cô?”
“Không! Không! Tôi không cần!”
Tay Lâm Yên nắm chặt quần mình lại. Mặt cô xanh như tàu lá chuối, tái khám ngay tại đây??? Trước mặt mọi người??? Nhất định bác sĩ Duẩn này đầu óc có vấn đề.
Lâm Yên sống chết vùng vẫy trong tuyệt vọng. Làm ơn có ai đó cứu cô với. Lâm Yên cô đây là đang lâm vào cái tình cảnh gì thế này?
“Cởi.”
“Tôi không cởi…cứu…cứu…”
Bỗng, có ai đó lên tiếng hỏi:
“Hai người làm gì vậy?”
Đó không ai khác là Vương Thiên – crush của Lâm Yên. Số là cậu ta đang định tìm nơi để giải quyết nỗi buồn thì gặp phải tình cảnh này đây. Từ phía xa kia, cậu đã nghe thấy giọng cậu của mình và bạn học Lâm Yên đang giằng co. Hình như là cởi cái gì đó…
Ban đầu, cậu ta định quan sát tình hình xem. Nhưng thấy lúc sau thì bạn học này của mình suýt nữa ngất xỉu trong nhà vệ sinh, sống chết giữ chặt lấy quần.
Logic trong đầu của Vương Thiên là: Cậu anh ta đang ép một cô gái cởi quần! Cởi để XXOO gì đó. Mà cô gái kia từ chối, thế là cậu của anh ta vì cơn vã quá lâu nên định ép con người ta làm liều.
Ôi, chuyện mới đây. Ban đầu, Vương Thiên còn nghĩ cậu của mình không có hứng thú với phụ nữ dù đã ngót nghét gần 30, có đôi lúc cậu ta nghi ngờ cả sở thích của cậu mình. Một bác sĩ đẹp trai, giàu có, vậy mà vẫn là một xử nam???
Thế là, cậu bèn hỏi:
“Cậu thật sự không có hứng thú với phụ nữ ạ?”
Duẩn Nguyên điềm nhiên đáp:
“Nhìn nhiều quá không có cảm xúc.”
Cũng có lý…
Dù gì, cậu của mình cũng là bác sĩ phụ khoa. Một ngày khám chữa bệnh không biết bao nhiêu người, thế thì thể loại gì mà chưa gặp qua?
“Ôi, cậu ơi, cảm xúc của cậu đã trở lại rồi à?”
Duẫn Nguyên liếc nhìn thằng cháu phá đám của mình. Sớm không đến, muộn không đến, nó đến ngay lúc này?
Lâm Yên nhân cơ hội bèn luồn dưới cánh tay của bác sĩ Duẫn rồi chạy vụt ra sau lưng của Vương Thiên, cô mếu máo:
“Lớp trưởng, cứu tôi với!”
Vương Thiên ưỡn ngực lên oai phong, nói:
“Không sao, anh đây sẽ bảo vệ cho cậu.”
Cơ mặt của Duẩn Nguyên cứng lại.
Thằng cháu trời đánh này định làm phản à?
Vương Thiên ho một cái, nói:
“Cậu à, cháu biết cảm xúc một khi tìm được xúc cảm để cảm nhận thì đó là điều tuyệt vời. Nhưng cậu à, cậu đừng nên ép buộc người ta quá. Bạn học Lâm chỉ là một cô gái yếu đuối không có sức chống cự, mong cậu hãy tự lực gánh sinh!”
Mắt Lâm Yên long lanh. Lớp trưởng à, hãy chứng tỏ tôi đã crush đúng người đi. Tiếp nào, cậu nói hay lắm.
Cảnh tượng Lâm Yên núp sau lưng cháu mình, thi thoảng chỉ dám ló mặt ra nhìn làm bác sĩ Duẩn cảm thấy nếu hai đứa này đang diễn vai nam chính nữ chính, còn anh đây lại là một tên phản diện xấu xa~
Bác sĩ Duẩn nâng gọng kính, nói:
“Có vẻ như cháu đã hiểu lầm rồi. Cậu và cô ta…”
“Vương Thiên, tôi sợ lắm óa óa hú hú…”
Lâm Yên bèn níu lấy tay áo của Vương Thiên, cấu mình thật đau để nặn ra vài giọt nước mắt.
Không được, không thể để bác sĩ Duẩn nói cô là bệnh nhân của anh ta. Nếu crush biết được Lâm Yên đang bị viêm â* đ** thì mặt mũi cô biết giấu vào đâu đây???
Nhưng cũng không thể để crush hiểu lầm giữa họ đang có gì mờ ám, nếu thế thì cô cũng không biết giải thích làm sao với crush. Một cánh cửa để đến với tình yêu cô còn không có, bây giờ khó lắm thần tình yêu mới ban cho cô một cơ hội, cô không thể ném nó qua cửa sổ được.
Lâm Yên đảo mắt một vòng.
À…
Có lý do rồi!
“Óa hu hu...anh ta nói thích cái quần của tôi cho nên muốn tôi cởi ra để xem thử, nếu tôi không cho anh ta xem anh ta sẽ không tha cho tôi. Vương Thiên ơi làm ơn cứu tôi, tôi chỉ còn cái quần này lành lặn, tôi không muốn mất nó đâu…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.