“Cởi quần ra.”
“???”
“Cô Lâm Yến có nghe rõ không nhỉ? Có cần tôi lặp lại không?”
Wtf lại là cởi quần???
Nhờn nhau vậy?
Ngay tại đây? Anh ta bảo cô cởi quần?
Nhưng cởi quần vì lí do gì và tại sao?
Chẳng lẽ anh ta có vì đam mê nên mới học ngành Y này? Đam mê nhìn người khác cởi quần?
Hàng vạn câu hỏi vì sao vang lên trong đầu Lâm Yên nhưng vẫn chưa có lời giải đáp. Mà cô cũng không dám hỏi, chỉ vội vàng túm lấy quần mình, lắp bắp:
“Tại…tại sao?”
Đáy mắt bác sĩ Duẩn đen lại:
“Tôi cần cô hợp tác để về xem giúp Lâm Yên. Tôi sợ tôi nói thôi thì cô sẽ quên, nên buộc phải thực hành.”
“Tôi…tôi sẽ nhớ mà! Anh yên tâm!” Lâm Yên vội vàng trả lời. Toang rồi, toang mất rồi.
Bác sĩ Duẩn rất có tâm đáp lại:
“Nhưng ban nãy cô còn cầm nhầm điện thoại của Lâm Yên. Tôi sợ tôi nói xong cô sẽ nhầm lẫn kiến thức.”
“Không có đâu! Anh yên tâm!”
“Không, tôi không yên tâm. Mời cô cởi quần ra.”
“Hay là thế này đi…anh gửi những gì tôi cần phải làm vào Weibo của em gái tôi, con bé nhất định sẽ làm theo, rồi ngày mai cho anh kết quả, được không?”
Đôi mắt Lâm Yên chớp chớp lại như cún con. Làm ơn hãy buông tha nhau đi, cô chỉ là một bệnh nhân nhỏ nhoi thôi, đâu cần bác sĩ lao lực đến vậy đâu?
Bác sĩ bỗng thở dài, cất lời:
“Tôi cũng không muốn làm khó cô đâu. Nhưng Lâm Yên bị bệnh viêm â* đ** và có khả năng di truyền, cô ấy từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-dep-trai-va-co-sinh-vien-kem-nong-bong/428578/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.