Cuối cùng thì Từ Viên Khang và Trình Lạc cũng đã đi qua được cây ấy. Anh vỗ nhè nhè tay cô nói :
" Lạc Lạc, đi qua rồi mở mắt ra đi. " Trình Lạc tuy đã nghe Từ Viên Khang nói nhưng vẫn chưa dám mở mắt phải một lúc lâu sau cô mới dám mở hờ đôi mắt mình ra, Trình Lạc đưa tầm mắt mình ra xa thấy phía trước chính là mặt đất mới an tâm.
Trình Lạc : " Anh cho tôi xuống đi. " Từ Viên Khang nghe lời để cho cô xuống, nhìn khóe mắt cô còn vương lệ anh vừa buồn cười vừa đau lòng nói :
" Thật không ngờ bác sĩ Trình lại yếu đuối tới vậy đấy. "
Trình Lạc : " Thì ai cũng có nỗi sợ của mình mà. Tôi cảnh cáo anh nếu anh dám nói ra chuyện hôm nay tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Từ Viên Khang từng bước áp sát lại gần cô, anh bước một bước, Trình Lạc sẽ lùi một bước, khi cô sắp ngã Từ Viên Khang nhanh tay ôm lấy cô kéo sát cô vào người mình nói :
" Không tha cho anh sao? Em sẽ làm gì? "
Trình Lạc lảng tránh ánh mắt của Từ Viên Khang nói :
" Tôi... Tôi cũng chưa nghĩ ra nhưng anh cưa thử nói ra đi rồi biết. Mau đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa. " Vừa nói Trình Lạc vừa đẩy anh ra chạy đi. Từ Viên Khang mau chóng đuổi theo nắm lấy tay cô nói :
" Em chạy đi đâu vậy? Em biết đường sao? Đi thôii anh dẫn em đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967822/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.