Chương trước
Chương sau
Mọi người đồng thời đều quay trở lại ngồi vào vị trí của mình, Trình Lạc và Từ Viên Khang được sắp xếp ngồi cạnh nhau, kể từ khi Trình Lạc bước vào ánh mắt của Từ Viên Khang luôn dán trên người cô một khắc cũng không rời. Từ lão gia thấy con trai mình như vậy thì hắng giọng ra hiệu nhưng hiện tại anh nào để tâm tới, hết cách Từ chỉ đành lên tiếng gọi anh :

" Viên Khang.... " Từ lão gia gọi tới lần thứ ba Từ Viên Khang mới nghe thấy có người đang gọi mình anh lúc này mới chuyển rời tầm mắt nhìn về phía ba mình hỏi :

" Ba gọi con.? "

Từ lão gia chưa kịp trả lời câu hỏi của anh Nhậm Doanh Doanh đã dành trả lời trước : " Ba đã gọi anh nhiều lần rồi đấy, nhưng anh đâu có để tâm tới. "

Từ Viên Khang nghe vậy cũng chỉ đáp lại hai từ

" Vậy sao. "

Ông Trình nhìn về phía con gái mình nói :

" Lạc Lạc con để ba giới thiệu với con một chút, vị này là bạn nhiều năm cùng hợp tác làm ăn của ba Từ Viên Minh, con hãy gọi là chú Từ, còn vị này là vợ của ông ấy và cuối cùng là Từ Viên Khang cậu ấy là con trai của cô chú Từ. Từ Viên Khang. "

Trình Lạc mỉm cười cúi người chào vợ chồng từ lão gia nói :

" Con chào cô chú, con là Lạc Lạc. "

Từ lão gia gật đưa ta ra đỡ lấy cô nói : " Không cần phải khách sáo như vậy nào đứng lên đi. "

Trình Lạc : " Cảm ơn chú Từ. " Đoạn Trình Lạc lại nhìn sang Từ, cô chìa tay về phía anh nói :

" Xin chào anh, tôi là Trình Lạc năm nay 27 tuổi. Đang là bác sĩ ở bệnh viện Y. "

Từ Viên Khang cũng rất phối hợp nắm lấy tay cô đáp :

" Xin chào. Anh à Từ Viên Khang rất vui khi được gặp em ở đây. "

Sau khi qua màn ' giới thiệu ' thì cả hai cùng ngồi xuống, nhưng ai kia lại không chịu buông tay Trình Lạc khó khăn lắm mới có thể rút tay mình ra khỏi móng vuốt của Từ Viên Khang.

Từ lão gia cực kỳ hài lòng về đứa con dâu tương lai này nên đã trực tiếp đề cấp vấn đề hôn sự với ông Trình.

" Chuyện là lão Trình, too có điều này muốn nói. "

Ông Trình : " Lão Từ, có chuyện gì ông cứ nói đi. "

" Chuyện là, cũng đã qua hai năm rồi. Hai năm trước tôi và ông có nhắc tới hôn sự của tụi nhỏ, tới nay chúng cũng đã trở thành và chín chắn hơn xưa, Trình Lạc lại là một cô bé thông minh hiểu chuyện tôi cực kỳ hài lòng về đứa con dâu này nên tôi mạo muội nhắc lại về mối hôn sự năm xưa. Không biết ý kiến của anh như thế nào? "

Ông Trình : " Tôi cũng thấy Viên Khang là anh tài. Tôi cũng rất thích và có ấn tượng tốt về cậu ấy, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời của con trẻ, tôi muốn biết ý kiến của tụi như thế nào. Hôn nhân muốn lâu bền phải được xây dựng trên nền tảng tình cảm và sự chân thành. Viên Khang không ý kiến của cậu như thế nào? "

Từ Viên Khang : " Thưa Chú. Trình Lạc là một cô gái rất tốt cực kỳ tốt, thực ra đây không phải lần đầu tiên cháu gặp cô ấy nên cháu hiểu rất rõ về con người của Trình Lạc. Bởi vậy cho nên đối với mối hôn sự này, cháu hoàn toàn đồng ý và mong chờ ngày tổ chức chức hôn lễ?"

Ông Trình nghe anh nói ngạc nhiên hỏi lại :

" Hai đứa quen nhau à? Vậy tại sao hồi nãy lại... "

Từ Viên Khang nhìn Trình Lạc bằng ánh mắt yêu chiều rồi nhìn về phía Ông Trình đáp : " Chỉ cần là điều cô ấy muốn cháu đều làm cùng cô ấy, nên vừa nãy chỉ là một trò đùa nho nhỏ mà thôi. "

Ông Trình nghe vậy cũng phải bật cười nhìn về phía con gái mình, ông hỏi :

" Vậy còn con Lạc Lạc, con thấy thế nào về mối hôn sự này? "

Trình Lạc : " Con đồng ý với mối hôn sự này thưa ba. "

" Haha tốt, rất tốt. " Từ lão gia cười cười nói với Ông Trình.

Mọi người chỉ ngồi với nhau một lát rồi rời đi, với lí do nhường không gian lại cho đôi trẻ tìm hiểu thêm về nhau. Nhậm Doanh Doanh tuy không muốn nhưng vẫn bị Từ phu nhân kéo đi.

Từ Viên Khang xoay ghế lại chống tay lên bàn nhìn Trình Lạc ' hỏi tội ' :

" Lạc, em mau thành khẩn khai báo cho anh. "

Trình Lạc ngây thơ hỏi lại :

" Khai cái gì? Mà báo cái gì chứ? "

Từ Viên Khang hơi đứng dậy đi về phía Trình Lạc anh kéo chiếc ghế cô đang ngồi sát lại phía mình, Từ Viên Khang trực tiếp hôn lên môi cô.

Một lúc sau Trình Lạc cảm thấy khó thở mới ra hiệu để anh buông mình ra, Từ Viên Khang cũng thuận theo mà buông cô ra. Chờ sau khi Trình Lạc điều hòa lại nhịp thở Từ Viên Khang lại tiếp tục hỏi :

" Sao đây. Giờ em có chịu nói không? "

Trình Lạc : " Nói gì chứ? " Trình Lạc vừa dứt câu cô thấy anh lại định ' tấn công' mình nên nhanh chóng dùng tay che miệng cầu hòa :

" Được rồi, được rồi em nói em nói là được chứ gì? "

Từ Viên Khang : " Nói đi. "



" Thì... Chuyện chính là vị hôn thê mà anh nói không có tình cảm không muốn cưới đó là em Trình Lạc. Thực ra cách đây 2 năm em có nghe ba mẹ nói qua về mối hôn sự này nhưng em không để tâm lắm, em không muốn cưới một người mà mình không yêu nên đã bỏ trốn đến thành phố T. "

Từ Viên Khang : " Vậy sự ngạc nhiên mà em nói chính là chuyện này... Vậy tại sao em không nói cho anh biết? "

" Oan uổng lắm đấy. Em cũng chỉ vừa mới biết mà thôi. Bởi vậy cho nên em mới muốn anh tới đây, để cho một bất ngờ, anh thấy thế nào có thích món quà này không? "

Từ Viên Khang : " Đặc biệt yêu thích luôn. " Nghe được câu trả lời này của anh Trình Lạc bĩu môi đáp :

" Anh dám nói không hay sao? "

Từ Viên Khang : " Đương nhiên là không dám, vợ xinh như vậy kẻ ngốc cũng muốn huống chi chi là người thông minh như anh."

" Anh bớt tự luyến đi. "

Từ Viên Khang : " Lát nữa ăn xong anh đưa em đến một nơi. "

" đi đâu vậy? "

Từ Viên Khang : " Tới nhà anh. "

Một lát sau Trình Lạc cùng anh rời khỏi nhà hàng và lái xe trở về nhà. Căn nhà của Từ Viên Khang nằm gần ngoại thành khá xa so với trung tâm thành phố. Chiếc xe mà Từ Viên Khang đang lái là xe mui trần nên những làn gió mát liên tục thổi tới khiến cho tâm hồn Trình Lạc cảm thấy rất yên tĩnh.

Sau một hồi nhắm mắt dưỡng thần bỗng một mùi hương thoang thoảng lẩn khuất trong gió khiến cho Trình Lạc mở mắt nhìn quanh, Từ Viên Khang thấy cô như đang tìm kiếm thứ gì đó thì hỏi :

" Em yêu? Em đang tìm cái gì vậy? "

Trình Lạc : " Viên Khang anh có cảm thấy một mùi hương thoang thoảng trong không khí hay không? "

" Có. "

Trình Lạc : " Ở đâu vậy? "

" Em muốn biết sao? " Trình Lạc gật đầu liên tục.

Từ Viên Khang : " Vậy trả phí đi chứ? "

" Phí gì chứ? "

Từ Viên Khang : " Em muốn anh đưa em tới đó đương nhiên phải trả phí rồi. Hướng dẫn viên du lịch cũng cần kiếm sống chứ? "

" Nhưng anh đâu phải hướng dẫn viên du lịch? "

Từ Viên Khang : " Nói như vầy là em không muốn đi rồi! "

" Em muốn mà. Vậy phí là gì chứ? "

Từ Viên Khang dừng xe lại, ngón tay chỉ chỉ lên môi mình, Trình Lạc thấy vậy lườm anh nói :

" Làm gì có ai như anh chứ? "

Từ Viên Khang : " Em không muốn à? Vậy thì thôi vậy. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa đặt tay lên vô lăng, nhưg cánh tay anh vừa đặt lên Trình Lạc đang kéo lại, cô tháo dây an toàn nhướn người về phía Từ Viên Khang, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.

Từ Viên Khang cười gật đầu nhấn chân ga rời đi.

Trình Lạc : " Anh không đưa em tới đó sao? "

" Chờ chút nữa. "

Từ Viên Khang lái xe vào nhà mình, từ ngoài cổng đến tận vào trong đều trông hoa hồng. Những đóa hồng nhung đỏ rực xinh đẹp dưới nắng chiều.

Từ Viên Khang : " Có vẻ em rất thích hoa. "

Trình Lạc mắt vẫn hướng về những đóa hoa trả lời :

" Tất nhiên. "

Từ Viên Khang bước xuống xe rồi vòng qua bên kia mở cửa cho cô, anh nắm tay cô bước vào trong người hầu trong nhà thấy anh đều cung kính gập người cúi chào. Từ Viên Khang chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào trong, tới nơi này mùi hương mà cô ngửi thấy vừa nãy càng rõ ràng.

Đột nhiên Trình Lạc reo lên :

" Em biết mùi hương đó là gì rồi. "

Từ Viên Khang : " Là gì? "

" Hoa oải hương. Đúng không? " Từ Viên Khang không đáp lời cô chỉ khẽ cười rồi đi vào trong. Thấy anh cười như vậy Trình Lạc càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Khi anh vừa bước vào cửa một người đàn ông trung niên đi ra hơi cúi người nói :

" Thiếu gia đã về. "



Từ Viên Khang : " Ừ. Bác Hải. Chuyện trong nhà vẫn ổn chứ? "

" Dạ mọi chuyện rất tốt thưa thiếu gia. "

Từ Viên Khang : " Ừ. Giới thiệu với bác một chút người đứng bên cạnh tôi là Thiếu phu nhân tương lai Trình Lạc. " Bác Hải nghe anh giới thiệu thì nhìn về cô cúi người chào. Trình Lạc cũng khẽ cúi người đáp lễ.

Đoạn Từ Viên Khang nhìn Trình Lạc nói :

" Em yêu còn đây là bác quản gia nhà mình, em cứ gọi bác ấy là bác Hải được rồi. "

Trình Lạc hướng về phía bác Hải cười nói :

" Bác Hải, xin chào tôi là Trình Lạc. "

Bác Hải vội vàng xua tay đáp : " Ấy chết Thiếu phu nhân cô đừng như vậy tôi không dám nhận. "

Trình Lạc : " Không sao đâu. Sau này mong bác chiếu cố nhiều hơn. "

Từ Viên Khang : " Được rồi bác Hải, bác xuống bếp chuẩn bị đồ đi, tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây dùng cơm. "

" Dạ vâng. " Nói xong bác Hải liền rời đi.

Từ Viên Khang kéo Trình Lạc tới ghế sofa trong phòng khách rồi thả mình xuống đó. Tư thế lười biếng của anh khiến Trình Lạc bật cười, như nhớ ra gì đó Trình Lạc vội lay người anh dậy.

" Khang, mau dậy đi anh. "

Từ Viên Khang : " Sao vậy?"

" Mau đưa em đi xem hoa oải hương. " Bận rộn cả một ngày Từ Viên Khang bây giờ đang rất mệt nhưng thấy ánh mắt mong đợi ấy của cô anh cũng chẳng đành từ chối đành phải đồng ý.

Hai người lại đứng dậy rời khỏi nhà chính, ra tới sân sau. Từ Viên Khang dừng bước tay anh đưa lên tháo chiếc cà vạt trên cô đưa cho cô rồi bảo :

" Em đeo lên đi? "

Trình Lạc : " Làm gì vậy chứ? "

" Thì em cứ đeo đi. " Trình Lạc nhận lấy rồi buộc lên mắt mình, đột nhiên cả người cô bị nhấc bổng lên Trình Lạc giật mình vội ôm chặt lấy cổ anh.

Từ Viên Khang bế Trình Lạc đi một lúc mới đặt cô xuống, Trình Lạc cảm nhận được dưới chân mình là cỏ, mũi còn cảm nhận được một mùi hương rất thơm. Từ Viên Khang ở phía sau cô, từ từ tháo bỏ chiếc cà vạt xuống. Trình Lạc dần dần mở đôi mắt mình ra, xuất hiện trước mắt cô là cả một vùng tím ngắt bởi hoa oải hương.

Từ Viên Khang ôm lấy eo Trình Lạc tựa cằm lên vai cô, kề bên tai thổi khí :

" Thích không? "

Đôi mắt Trình Lạc vẫn hướng về khoảng trời tím kia mà đáp :

" Thích rất thích. Viên Khang không ngờ anh lại có sở thích trồng hoa như vậy đấy. "

Từ Viên Khang : " Em sai rồi anh không hề yêu hoa. "

Trình Lạc khó hiểu tính xoay mặt về phía anh nói chuyện thì môi cô lại chạm phải môi anh, ngay lúc định rời đi Từ Viên Khang lại nhanh tay hơn mà giữ cô lại, Giữa một màu tím xinh đẹp của hoa oải hương, một cặp nam thanh nữ tú trao nhau nụ hôn, quả đúng là một bức tranh xinh đẹp.

Từ Viên Khang buông Trình Lạc ra trán tựa vào trán cô. Ngón tay thon dài vẽ theo viền môi cô nói :

" Hoa có đẹp, hương thơm có thanh mát cũng không làm anh thích được. "

Trình Lạc : " Vậy... Nếu anh không thích hoa sao lại trồng nhiều tới như vậy? Hơn nữa không phải một loài mà là rất nhiều loài. "

" Lạc, Từ Viên Khang anh chỉ yêu thích một thứ. Trước đây là tiền, bây giờ là em và sau này cũng chỉ có em thôi. Hoa này anh trồng mục đích chỉ là để triết xuất nước hoa. "

Trình Lạc : " Thảo nào. "

" Thảo nào chuyện gì? "

Trình Lạc : " Bây giờ em đã hiểu lí do tại sao anh lại có thể trở thành bạn thân của Nam Cung Lãnh Ngạo rồi."

Từ Viên Khang nghe cô nói vậy thì bật cười thành tiếng. Trình Lạc mặc kệ anh đứng đó chạy tới những luống hoa kia nhìn ngắm.

Từ Viên Khang cũng bước tới ngồi xuống cạnh cô nói :

" Em thích như vậy hay để anh hái một ít về để ở phòng em được không? "

Trình Lạc : " Như vậy cũng được sao? "

" Đương nhiên là được rồi."

Trình Lạc : " Anh không tiếc à? "

" Nếu em muốn cả tính mạng anh cũng có thể cho huống chi chỉ là một ít oải hương. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.