Chương trước
Chương sau
Từ Viên Khang đưa Trình Lạc lên phòng rồi chỉ phòng tắm cho cô.

Trình Lạc gật đầu rồi đi vào trong cô đóng cửa lại bắt đầu xả nước vào bồn.

Sau khi nước đã được tới một khoảng nhất định Trình Lạc thay bộ lễ phục và bước vào trong, do đây là phòng tắm của Từ Viên Khang nên sữa tắm hay dầu gội đều là của anh. Hương quế thoang khiến cô rất thích.

Mất một lát sau Trình Lạc mới tắm xong, nhưng sau khi đã tắm xong Trình Lạc mới nhận ra một điều là cô không có đồ ngủ. Vớ lấy chiếc áo choàng tắm của anh Trình Lạc mở cửa bước ra.

Trình Lạc : " Viên Khang quần áo ngủ của em đâu.?"

Nghe câu hỏi của cô anh ái ngại gãi đầu đáp :

" Anh quên chuẩn bị. "

Trình Lạc tức giận cũng chẳng biết làm gì, thấy cô chuẩn bị giận Từ Viên Khang vội vàng chữa cháy :

" Để anh tìm cho em. " Nói rồi anh đi tới tủ đồ của mình mở ra anh lấy ra vài bộ đồ ngủ của mình ướm lên người Trình Lạc rồi khẽ lắc đầu. Từ Viên Khang cao 1m83, còn cao Trình Lạc cao 1m67 nên căn bản cô không thể mặc vừa đồ của anh. Trình Lạc nhìn thấy anh cứ loay hoay tìm đồ thì chen vào nói :

" Để em tự tìm đi. Chẳng nhẽ anh là người khổng lồ sao? Mua áo lớn như vậy để làm gì? " Vừa nói Trình Lạc vừa với lấy chiếc áo sơmi của anh.

Từ Viên Khang cười đáp :

" Không phải anh khổng lồ mà là do em quá nhỏ bé đi. "

Trình Lạc : " Ai nói chứ chị đây cũng cao được 1m67 đấy. "

" Là 1m67? Hay 1m57 vậy?" Nghe câu hỏi này, Trình Lạc không trả lời chỉ hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.

Một lần nữa cô bước ra đã thấy Từ Viên Khang nằm trên giường. Đây không phải lần đầu anh thấy Trình Lạc mặc sơ mi nhưng lần này lại chỉ có hai người và còn bầu không khí này... Từ Viên Khang cười cười nhích người chừa lại một nữa giường cho cô, tay anh đặt trên gối nhìn về phía Trình Lạc nháy mắt nói :

" Em yêu tới đây đi. "

Trình Lạc bỏ qua bộ dạng lúc này của anh đi tới bật đèn ngủ tắt đèn phòng rồi chui vào trong chăn.

Từ Viên Khang : " Em yêu em cứ như vậy mà đi ngủ sao? "

" Nếu không thì sao? "

Từ Viên Khang : " Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng đấy, em cứ như vậy mà vứt bỏ ngàn vàng này sao? "

Trình Lạc nghe người xoay người cười tươi trả lời anh :

" Vậy... Để không bỏ lỡ đêm xuân ngàn vàng này anh còn không mau đi ngủ đi. "

Từ Viên Khang : " Lạc,... "

" Đừng phiền em. Anh nên nhớ đây là 1 khảo nghiệm nho nhỏ đối với anh đấy. "

Từ Viên Khang : " Đây mà là khảo nghiệm sao? Cực hình thì có. " Nói rồi anh cũng nằm xuống cạnh cô. Qua một lúc lâu sau Trình Lạc vẫn không ngủ được, Từ Viên Khang mới khẽ gọi :

" Em yêu, em chưa ngủ sao? "

Trình Lạc : " Em không ngủ được? "

" Em làm sao? Đau chỗ nào sao? " Từ Viên Khang nghe cô đáp vậy mau chóng ngồi dậy hỏi han.

Trình Lạc : " Không phải, chỉ là em có thói quen khi ngủ phải ôm được cái gì đó. Nhưng phòng anh lại không có gì. Gấu không? Đến cả gối ôm cũng không, như vậy em rất khó ngủ. "

" Tưởng chuyện gì? Chẳng phải gối ôm đây sao? " Vừa nói anh vừa dùng ngón tay chỉ vào mình.

Trình Lạc nghi hoặc hỏi lại :

" Anh? " Tứ Kỳ chỉ gật đầu không đáp liền kéo Trình Lạc nằm xuống, tay anh luồn bên dưới đầu cô, để Trình Lạc tựa lên người mình nằm ngủ. Nếu đã có

' gối ôm ' Trình Lạc cũng miễn cưỡng nhận vậy? Cô dịch dịch người tìm chỗ thoải mái, tay vòng qua eo anh ôm chặt rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Trình Lạc đã có ' gối ôm ' nên ngủ rất ngon. Con Từ Viên Khang cả đêm mất ngủ, cách một lớp áo anh vẫn có thể cảm nhận được cặp gò bồng kia kề cận da thịt mình, bên dưới đôi châ trấn nõn của cô cũng không tha. Trình Lạc thực sự coi anh là gối ôm mà ngủ đôi chân cô vắt qua đùi anh. Phần đùi non của cô tiếp xúc với cậu em của anh, khiến nó kêu gào muốn được thoát ra hung hăng mà nuốt chửng con thỏ nhỏ trước mặt.

Từ Viên Khang nhiều lần muốn dậy đi tắm nhưng lại sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên đành nín nhịn. Đến cả bản thân ann cũng phải thán phục chính mình... Trời bắt đầu sáng vòng tay Trình Lạc cũng lỏng dần, nhân lúc này anh nhẹ nhàng nhấc tay cô ra. Sau khi xuống được giường Từ Viên Khang tức tốc chạy vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen để cho dòng nước lạnh dập tắt đi ngọn lửa trong anh.

Từ Viên Khang ai oán :



" Trình Lạc, mới sáng sớm em đã để chồng mình tắm nước lạnh như vậy sao? Em đúng là ác độc mà. " Từ Viên Khang tắm xong quấn khăn tắm ngang hông rồi bước ra ngoài, Trình Lạc vẫn chưa tỉnh lại.

Từ Viên Khang đi tới tủ đồ lấy bộ quần áo mặc ở nhà ra rồi tiến lại phía giường, mái tóc của Từ Viên Khang có chút ướt nên giọt nước vô tình rơi trúng mặt cô. Trình Lạc cau đôi mày cựa mình, vạt áo theo đó cũng bị kéo ra để lộ một phần ngực trắng nõn.

Đôi gò bồng nửa kín nửa hở càng kích thích thị giác hơn bao giờ hết, bên trên phần ngực phải của Trình Lạc có thứ gì đó màu đỏ giống như hình xăm. Do hiếu kỳ nên Từ Viên Khang đưa tay lên hơi kéo áo cô xuống, hiện ra trước mắt anh là một đóa bỉ ngạn màu đỏ tươi, da của Trình Lạc vốn rất trắng nên đóa bỉ ngạn ấy càng rõ ràng. Nó giống như một bông hoa mọc trên nền tuyết trắng.

Cánh tay Trình Lạc đưa lên dụi dụi mắt giọng ngái ngủ hỏi anh :

" Viên Khang sáng sớm anh làm gì vậy? "

Từ Viên Khang : " Tỉnh rồi sao? "

" Anh kéo áo em là muốn làm gì đây? Có ý đồ gì đen tối? "

Từ Viên Khang búng nhẹ lên trán cô đáp :

" Anh đây đường đường là bậc đại trượng phu. Thì làm sao mà có ý đồ đen tối gì được ? Nhưng có điều ai kia lại liên tục quyến rũ anh, may mà định lực của anh kiên định nếu không đã ăn em tới mẩu xương cũng chẳng còn rồi. "

Trình Lạc : " Nói đi rốt cuộc ban nãy anh định làm gì? "

" Ờ thì... Áo của em vô tình bị kéo xuống anh sợ em bị lạnh nên mới định cài lại cho em, nhưng mà lại vô tình thấy hình xăm trên người do hiếu kỳ nên mới kéo ra để xem một chút. "

Trình Lạc : " Chỉ là hiếu kỳ thôi sao? "

" Ừ. " Từ Viên Khang gật đầu khẳng định. Nghe anh nói như vậy đôi tay Trình Lạc đưa lên gỡ chiếc cúc áo đầu tiên ra hơi kéo xuống làm lộ ra toàn bộ hình xăm trên người cô.

Đôi tay mạnh mẽ của Từ Viên Khang bất giác đưa lên chạm vào đóa hoa, anh vốn chẳng thích hoa cỏ nhưng lúc này đây anh lại cảm thấy thích đóa bỉ ngạn hoa này.

Từ Viên Khang : " Có ý nghĩ gì đặc biệt khi em xăm hình này hay không? Đây vốn dĩ là loài hoa mang tượng trưng cho hồi ức đau thương mà.? Vậy tại sao em?... "

" Ừm, Bỉ ngạn hoa tuy đẹp nhưng nó chất của nhiều bi ai. Em và Băng Tâm đều thích loài hoa này tuy có vẻ mong manh yếu đuối nhưng sâu bên trong nó là sự mạnh mẽ khó có thể vượt qua, và còn đoạn tình cảm của chàng Hoa và nàng Châu Nhi, em cũng muốn tìm được một người yêu em thật nhiều như tình cảm chàng Hoa dành cho Châu Nhi. " Ngay khi Trình Lạc vừa dứt lời Từ Viên Khang liền hôn lên môi cô, nụ hôn rất nhẹ cứ nhue chuồn chuồn lướt nước.

Từ Viên Khang : " Vậy bây giờ em tìm được rồi. Lạc Lạc kể từ giây phút xác định yêu Từ Viên Khang anh đã hứa với mình sẽ yêu thương quý trọng em hơn cả mạng sống của mình. Anh yêu em. " Trình Lạc nghe anh nói vậy chỉ nở nụ cười hạnh phúc mà không trả lời thêm, bởi cô tin anh.

Từ Viên Khang : " Được rồi Trình tiểu thư dậy thôi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm nữa đấy. "

Trình Lạc khó hiểu hỏi lại :

" Làm gì vậy? "

Từ Viên Khang : " Không phải chứ Trình đại tiểu thư? Ngày mai ba em sẽ mở một buổi tiệc lí do chắc là giới thiệu hôn sự của chúng ta. Nên lát nữa anh đưa em đi thử lễ phục... "

" Lễ phục thôi mà đâu phải váy cưới, lấy đại là được rồi. Dù sao em mặc cái gì cũng đẹp. " Trình Lạc tự đắc mà đáp.

Từ Viên Khang : " Đúng đúng em là đẹp nhất. "

Tối hôm sau tại một khách sạn lớn có tiếng tại thành phố T, Trình Gia có tổ chức một buổi tiệc nhìn lướt qua những vị khách ở đây cũng đủ biết họ là những người thuộc tầng lớp danh gia, vọng tộc, hoặc là những thương gia có tiếng trong thương trường.

Trong sảnh chính ông bà Trình đang tiếp đón những vị khách tới đây bên cạnh hai người họ là Trình Danh. Đột nhiên ông Trình cười tươi đi về phía cửa bắt tay cười nói với một vị khách :

" Lão Từ tới rồi sao? Mời vào mời vào. " Từ lão gia giả bộ trách móc nói :

" Anh thật là chúng ta đã sắp trở thành sui gia, tôi nghĩ anh nên thay đổi cách xưng hô đi là vừa đấy. "

Ông Trình nghe vậy thì bật cười thành tiếng đáp :

" Haha đúng vậy, mời ông bà sui vào trong. "

Từ lão cũng cười nói :

" Nào anh sui. " Ông Trình dẫn Từ lão gia và phu nhân vào trong trước Bà Trình ở lại dặn dò Trình Danh mau chóng thúc giục Trình Lạc tới. Trình Danh chỉ gật đầu cho có lệ mà thôi, tâm trí anh bây giờ đang đặt hết lên vị khách mới bước vào trong, người này không ai khác chính là Tề Minh Châu, bên cạnh cô còn co hai người trung niên, một nam một nữ. Cậu vội tới đón tiếp :

" Minh Châu em tới rồi sao? Hai vị này là??? " Vừa nói Trình Danh vừa nhìn về phía hai người đi cùng Tề Minh Châu hỏi.

Tề Minh Châu : " Là anh sao Danh. À giới thiệu một chút đây là ba mẹ em. Giới thiệu với ba mẹ đây là bạn con Trình Danh. "

" Trình Danh " Tề lão gia và phu nhân nhắc lại tên cậu, đột nhiên Tề lão gia hỏi :

" Chàng trai cậu họ Trình, vậy cậu có quan hệ như thế nào với ông Trình Khôi. Là con trai sao? "



Trình Danh vội xua tay giải thích : " Dạ thưa hai bác cháu không phải con trai ông ấy mà là cháu trai, mời hai bác vào trong ạ. "

" Được cảm ơn cậu. " Tề lão gia đáp. Trình Danh cũng theo ba người họ vào trong mà quên mất lời dặn ban nãy của bà Trình.

Trước cửa khách sạn một chiếc xe đậu lại một người phụ nữ mặc chiếc váy đuôi cá bước xuống người đàn ông bên cạnh tiến tới cô gái kia liên khoác lấy cánh tay anh ta mà tiến vào trong tới trước cửa hai người bị vệ sĩ cản lại, cô gái kia cáu gắt nói :

" Chuyện gì? "

Vệ sĩ vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh đáp :

" Vị tiểu thư này, thư mời của cô đâu? " Thái Vũ Tinh bị cản lại thì tức giận lấy thư mời ra vứt cho vệ sĩ rồi cùng Bạch Đằng tiến vào trong.

Thái Vũ Tinh ai tức giận mắng : " Một lũ chó gác cổng mà cũng dám cản đường tao sao? Nếu không phải Trình Thị cũng là một công ty lớn có tiếng tao cũng chẳng thèm tới đây đâu. "

" Được rồi em đừng có cáu giận nữa, giận nhiều sẽ nhanh có nếp nhăn đấy.. " Bạch Đằng nói.

Thái Vũ Tinh : " Nhưng bọn chúng.... "

" Thôi kệ đi, chúng ta đi thôi. "

Bên ngoài cửa lại truyền đến những tiếng xe, hai chiếc Ferrari màu đỏ đậu lại Nam Cung Lạnh Ngạo bước xuống anh vòng qua đỡ băng tâm xuống, Băng Tâm mặc trên mình chiếc váy đuôi cá hai dây xẻ tà làm lộ ra đôi chân dài, thon thả, gương mặt lạnh lùng sắc sảo, cổ Băng Tâm đeo dây chuyền hồng ngọc làm tôn lên xương quai xinh đẹp, tay Băng Tâm vẫn là chiếc vòng hình con rồng uốn lượn theo cánh tay.

Băng Tâm cùng Lãnh Ngạo sánh vai nhau bước vào trong, Hai người hai khuôn mặt lạnh băng như nhau, nhưng lại thu hút nhiều ánh nhìn, đi theo phía sau họ chính là Doãn Kỳ và Bạch Ảnh. Trong buổi tiệc có vài người nhận ra anh, họ bắt đầu bàn tán.

Người A : " Ấy vị này không phải là Tổng tài của Nam Cung Thị sao? Thật không ngờ anh ta lại tới đây chứng tỏ Trình Gia này cũng là một thế lực rất là lớn đấy. "

Người B : " Phải đấy phải đấy. "

Ông Trình nghe được lời bàn tán này của mọi người thì lấy làm lạ. Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy đương nhiên ông có nghe qua Tập Đoàn Nam Cung, nhưng ông chưa từng có cơ hội hợp tác với họ cơ mà. Vậy tại sao họ lại tới tham gia buổi tiệc này?

Trình Danh bên cạnh thấy chú mình cứ ngây người thì hỏi :

" Chú à? Chú đang nghĩ gì vậy? "

Ông Trình : " À! Chú đang nghĩ mình chưa từng hợp tác với Nam Cung Thị vậy tại sao họ lại tới đây? "

" Không sao đâu chú. Phu nhân của Nam Cung Lãnh Ngạo là bạn thân của Lạc Lạc con nghĩ chắc là con bé đã mời họ tới đấy. " Trình Danh đáp

Ông Trình nghe vậy chỉ gật đầu cho qua và không hỏi gì thêm.

Lãnh Ngạo và Băng Tâm không trực tiếp đi về phía ghế ngồi của mình mà đi tới phía ông bà Trình. Ông bà Trình có chút ngạc nhiên nên cũng đứng dậy.

Băng Tâm hơi cúi đầu mỉm cười nói :

" Xin chào hai bác cháu là Doãn Băng Tâm là bạn của Lạc Lạc. Do chưa có dịp nên chưa thể tới thăm mong hai bác lượng thứ "

Bà Trình vội nói : '' À Nam Cung phu nhân không sao đâu. "

Băng Tâm : " Cháu có thể gọi bác là bác gái được không? "

" À... Tất.. Tất nhiên là được. "

Băng Tâm : " Nếu như vậy thì bác là trưởng bối không cần phải dùng kính ngữ với cháu như vậy! "

" À được, được. "

" Bảo bối mình về chỗ thôi." Lãnh Ngạo lên tiếng, Băng Tâm nhu thuận gật đầu rồi nhìn về phía bà Trình nói :

" Bác gái vậy cháu về chỗ của mình trước khi khác sẽ nói chuyện cũng bác, tạm biệt. "

Bà mỉm cười đáp : " Được, tạm biệt. "

Lãnh Ngạo đưa Băng Tâm về chỗ ngồi dành cho VIP, anh bá đạo kéo cô sát vào người mình rồi cởi áo phủ lên người cô. Băng Tâm đưa ánh mắt nhìn anh nói :

" Ông xã em có lạnh đâu? Anh đưa áo cho em làm gì? " Lãnh Ngạo bắt lấy cằm cô rất nhanh rất chính xác, anh phủ đôi môi mình xuống môi cô, nụ hôn cũng không quá lâu nhưng đây là anh đanh đánh dấu chủ quyền một cách công khai.

Lãnh Ngạo : " Đúng là ở đây không lạnh, nhưng anh không thích cái ánh mắt của đám người kia nhìn em. Những ánh mắt bẩn thỉu ấy anh chỉ muốn ngay lập tức móc nó ra rồi vứt cho rắn ăn. "

" Anh ghen à! "

Lãnh Ngạo không hề trốn tránh mà gật đầu chắc chắn đáp : " Tất nhiên. Em là bảo bối của anh một mình anh thôi, những kẻ khác dù là nhìn cũng không được. " Đối với người khác có thể đây là một hành vi ngang tàng độc đoán, bá đạo, nhưng cũng bởi vì tính cách như vậy cô mới yêu anh. Băng Tâm cười ngọt ngào ôm lấy Lãnh Ngạo, anh cũng danh cánh tay mình ra ôm lấy cô. Hai người cứ như vậy bỏ qua những ánh mắt xung quanh, trong thế giới của họ không tồn tại những người kia mà chỉ có đối phương mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.