*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ???? Vương gia thiếu gia lại nổi điên. Sáng sớm đến học đường, không cần gã sai vặt đi theo, cũng không cần thư đồng, ở trong sân bẻ cành hoa quế, nằm trên mặt đất quậy. Vương thái thái hỏi hắn muốn làm gì. Trong viện vây quanh một vài người, mọi người rũ tay chờ Vương thái thái phân phó. Tiêu Chiến vừa lúc cầm một mâm bánh hoa quế hạt dẻ mới làm đi ra từ trong phòng bếp, y biết giờ này Vương Nhất Bác sẽ ăn điểm tâm ở phòng ăn nên tính ra nhìn hắn một chút. Đi được nửa đường liền nghe thấy âm thanh của Vương Nhất Bác. Y từ chỗ ngoặt đi ra, Vương Nhất Bác phát hiện ra y, nói: "Con không cần bọn họ đi theo, ai cũng ngốc muốn chết!" (Bánh hoa quế hạt dẻ 桂花栗子酥.)
Một đám người cúi đầu im lặng. Vương thái thái lấy đầu ngón tay xoa huyệt thái dương: "Vậy con muốn thế nào? Nói rõ với nương nào." Vương Nhất Bác soạt một tiếng bò dậy từ trên mặt đất: "Con muốn y đi theo con!" Tay Tiêu Chiến bưng mâm run nhè nhẹ, mọi ánh mắt trong viện đều nhìn theo ngón tay của Vương Nhất Bác chỉ về phía mình. Tiêu Chiến chớp mắt, lộ ra một nụ cười. Tiêu Chiến bỏ đủ loại đồ ăn vặt trong hộp đồ ăn, vừa nghe Vương thái thái phân phó: "Lát nữa đến học đường, con phải ngồi bên cạnh nhìn hắn," vừa nói vừa đưa một cái bọc, "Trong bọc có xiêm y và một vài đồ dùng, nếu y phục bẩn thì con giúp hắn thay sớm một chút, thân thể hắn ốm yếu, dễ cảm lạnh. Con cũng mang theo hộp đồ ăn đi, nếu hắn khát nước hay đói bụng thì bên trong đều có. Sáng nay con không cần làm gì cả, coi chừng hắn là được. Chiến Chiến, con có thể chứ?" Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu. Nương của Tiêu Chiến là đầu bếp nữ trong phòng bếp, có quan hệ rất tốt với Vương thái thái. Ban đầu Tiêu Chiến làm việc ở tiền trang Vương gia trong trấn. Sau lại chạy ra ngoài bày sạp bán tranh trên phố. Từ nhỏ y đã vẽ đẹp, lại đi theo lão sư học được mấy năm. Nhưng mà khách hàng tới, phần nhiều là tới vì gương mặt này của y, y bày quán nửa tháng, có vị phu nhân kia liền mua tranh nửa tháng. Sau đó, người trong nhà vị phu nhân kia mang theo một đám người tới phá, trên đường liền xốc sạp của Tiêu Chiến lên. Tuyên bố lần sau còn nhìn thấy y liền đánh y. Tiêu Chiến không muốn gây chuyện, vừa lúc vào Thu, Vương gia cần nhân thủ nên liền dứt khoát thu thập đồ đạc dọn đến Vương gia trang. Tiêu Chiến là đứa trẻ tốt, Vương thái thái cũng coi như là nhìn y lớn lên, nàng đưa hai người bọn họ lên xe ngựa, nói: "Chiến Chiến, nhìn Nhất Bác thật kỹ." Tiêu Chiến ngoan ngoãn đồng ý. Trong xe ngựa trải thảm lông thật dày, Tiêu Chiến vuốt vuốt nhiều lần, cảm thấy thật thoải mái. Vương Nhất Bác móc từ trong ngực ra một cành hoa quế nhỏ đưa cho Tiêu Chiến, nói: "Chiến Chiến, trong viện vừa nở, thơm lắm." Lúc nãy Vương Nhất Bác còn ở trong sân la lối khóc lóc om sòm, tới trước mặt Tiêu Chiến lại là một bộ năm tháng tĩnh hảo, quân tử khiêm khiêm. Tiêu Chiến duỗi tay nhận. Vào Thu rồi, hoa quế nở, trong viện rất thơm, mỗi lần Tiêu Chiến đi ngang qua đều phải duỗi dài cổ, dò mặt qua hung hăng ngửi. Mùi hoa quế vừa thơm vừa ngọt, không ngấy chút nào, còn khiến người thèm, thèm bánh điểm tâm làm từ nó. Sáng sớm Vương Nhất Bác chưa ăn được nhiều, bây giờ cảm thấy hơi đói bụng. Hắn lấy đồ ăn vặt từ trong hộp đồ ăn ra, lấy miếng bánh đầu tiên ra đưa cho Tiêu Chiến trước. Tiêu Chiến nói: "Ngươi ăn đi thiếu gia." Vương Nhất Bác không chịu, Tiêu Chiến không nhận thì hắn cứ đưa như vậy. Tiêu Chiến thở dài một hơi, nhận bánh hoa quế hạt dẻ kia rồi ăn. Vương Nhất Bác cao hứng, thấy Tiêu Chiến thích ăn nên lại đưa tiếp một miếng. Tiêu Chiến nói: "Ngươi cũng ăn đi a." Vương Nhất Bác vỗ vỗ tay lên mảnh vụn, nói: "Được." Vương Nhất Bác nhét một miếng bánh vào miệng, bánh chống lên gò má thịt thịt của hắn, hắn phồng má nhai một chút một chút. Tiêu Chiến sợ hắn bị nghẹn nên lấy túi nước ra đưa cho hắn uống. Vương Nhất Bác bĩu môi bao miệng túi nước lại, miệng hút từng chút từng chút, hầu kết đẹp lăn lăn theo, giống như bú sữa. Vương Nhất Bác uống nước xong, lấy tay áo lau lau miệng túi rồi đưa cho Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, ngươi cũng uống đi." Trong học đường, lão phu tử nắm chòm râu ngắn ngủn, đang cầm sách đọc như thật: "Xuân hoa thu nguyệt khi nào dừng, chuyện cũ qua biết bao nhiêu?" Tiêu Chiến chống cằm nghe phu tử nói ở phía dưới, bên cạnh là Vương Nhất Bác múa bút thành văn. Tiêu Chiến thừa dịp lúc phu tử uống nước liền nhìn một cái, trên tờ giấy trắng của Vương Nhất Bác tràn ngập tên của Tiêu Chiến rồng bay phượng múa. Phía dưới cùng còn có "Tiêu Chiến là xx của ta". Vương Nhất Bác đắc ý đẩy giấy đến trước mặt Tiêu Chiến: "Ngươi xem, viết tốt không?" Tiêu Chiến gật gật đầu. Vương Nhất Bác không vừa lòng lắm với phản ứng này của y, lại vỗ vỗ y: "Viết tốt không?" Tiêu Chiến gật gật đầu, chắc chắn giơ ngón tay cái. Vương Nhất Bác vừa lòng, xoắn tay áo một phát, lại bắt đầu múa bút thành văn. Tiêu Chiến đẩy đẩy Vương Nhất Bác: "Nghe phu tử nói đi a." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, có chút buồn rầu nói: "Ta vừa nghe phu tử nói liền lập tức buồn ngủ," hắn bĩu môi, "Ta muốn ở lại với ngươi lâu hơn một chút." Vương Nhất Bác khổ não rất chân thành, chân thành đến mức giống như biến lòng của hắn thành một mặt trống, gõ trống kêu: "Chiến Chiến! Chiến Chiến! Nhất Bác thích Chiến Chiến!" Trên mặt Tiêu Chiến hơi nóng, chỉ rũ mắt xuống, thấy tay áo của hắn hơi che khuất cổ tay nên liền giúp hắn xoắn tay áo lên cao một chút. Hôm nay Vương Nhất Bác mặc ngoại bào màu xanh nhạt, cổ áo tròn tròn, dùng hoa văn hình vòng màu lục đậm điểm xuyết, tôn lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, giống như tiểu hài tử. Tiêu Chiến nói: "Thiếu gia, ta vẽ cho ngươi một bức nhé?" Vương Nhất Bác rất kinh hỉ, lập tức bày ra tư thế viết chữ đoan chính, nghiêng đầu hỏi Tiêu Chiến: "Như vậy có thể chứ?" Đầu bút lông nâng trên tờ giấy trắng, nhỏ xuống một chấm đen đen sì sì. Vương Nhất Bác cứ duy trì tư thế nửa nâng tay như vậy, một lát sau cổ tay của hắn mỏi nhừ, bắt đầu run rẩy, Vương Nhất Bác cắn răng đấu tranh với nó, đôi mắt mở thật to, hàm răng cắn thật chặt. Cũng may Tiêu Chiến vẽ tranh rất nhanh, được lệnh, Vương Nhất Bác liền buông bút, nhẹ nhàng thở ra, tay run run nhận bức họa này. Vương Nhất Bác rất thích, xem đi xem lại: "Ta rất thích!" Một lát sau nói: "Ta thật soái a. Cái mũi," Vương Nhất Bác vuốt mũi mình, "Thật cao a." Tiêu Chiến nói: "Mũi của thiếu gia vốn đã rất cao a." Vương Nhất Bác đắc ý phơi khô tranh, cẩn thận gấp kỹ bỏ vào trong ngực, sau đó vỗ vỗ ngực mình, giống như đang dỗ một đứa bé. Vương Nhất Bác nói: "Chiến Chiến, ta tặng cho ngươi cái gì đây?" Tiêu Chiến nói: "Không cần đâu, thiếu gia thích thì tốt rồi." Vương Nhất Bác nói không được, sau đó vẫn luôn khổ não, phải tặng lại cho Tiêu Chiến lễ vật gì đây. Buồn rầu đến mức đập trán vào bàn, Tiêu Chiến vội vàng duỗi tay qua lót, nói: "Thiếu gia, lúc nãy lên xe ngươi đã tặng cho ta cành hoa quế rồi, ta rất thích." Tiêu Chiến cũng cẩn thận móc ra từ trong ngực: "Ngươi xem, thật xinh đẹp, thơm lắm." Vương Nhất Bác ghé mặt vào trên bàn, thịt trên mặt bị chen đến mức che khuất đôi mắt một chút, hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt chuyên chú mà trong sáng vô tư. Tiêu Chiến nói: "Nhìn gì a?" Vương Nhất Bác nói: "Nhìn Chiến Chiến a, thật xinh đẹp, trước nay ta chưa từng thấy ai đẹp như Chiến Chiến vậy, ta rất thích." Nói xong lời này còn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sau đó hé miệng cười. Tiêu Chiến nghe xong, có chút ngây người mà đối mặt với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hơi chớp mắt, Tiêu Chiến vội vàng quay mặt đi, làm bộ cúi đầu đọc sách, sau đó len lén thở hơi nóng ra. Chờ nắng bên ngoài leo lên mái nhà, chiếu cây cối phía dưới ra cái bóng thấp bé, lão phu tử liền tuyên bố tan học. ????
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]