????
Trong ngày Nguyên Tiêu, cuối cùng tiểu hòa thượng và tiểu đại vương đã xuyên thủng tầng tầng rào cản giữa hai người, bất chấp thành kiến thế tục hay thanh quy giới luật của y, chỉ cảm thấy bản thân đã đến thế giới này, để chờ đợi một khắc gặp được đối phương, chờ đợi để nắm tay hắn, xuyên qua sương mù khói mỏng dày đặc ở núi Phục Vương, cho đến khi đặt mình vào màn đêm trên đỉnh núi, dưới bầu trời, cùng xem phong cảnh bốn mùa.
Vương Nhất Bác dựa vào đầu giường, nghe Tiêu Chiến nằm trên đùi mình nói rất nhiều lời.
Mấy ngày nay bọn họ cùng ngủ cùng ở, cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến nói nhiều như tối nay.
Từ khi còn nhỏ y đã ở nhà đọc kinh thư, nói đến giếng nước trong viện ở quê nhà, thường thấy trong giếng có một con ếch lớn xanh biếc, màu sắc tựa như xiêm y bích sắc mà Vương Nhất Bác mặc lúc mới gặp gỡ ngày ấy.
Lại nói đến năm năm trước tới Tịch Chiếu am ăn chay niệm phật, quả nhiên tính tình đạm bạc đi rất nhiều, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ sống ở am ni cô mãi, cũng là phần tiêu khiển, ngờ đâu......
"Ngờ đâu, trong mệnh của ca ca còn có ta, Bồ Tát cũng không giữ được tiểu hòa thượng Nghi Thanh."
"Chàng chỉ biết trêu đùa. Ta hỏi chàng, không có lão hòa thượng kia tính mệnh, không có Tịch Chiếu am, làm sao ta có thể gặp được hỗn thế tiểu đại vương chàng?"
"Ca ca nói có lý, vậy ca ca hãy thương xót thương xót Nhất Bác là người cô đơn, chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-h-am-mon/222215/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.