Đã một tuần tôi không liên lạc với Lam Vũ. Tôi đợi, đợi em gọi cho tôi, nhưng tôi dần hiểu ra em sẽ không chủ động tìm tôi. Lại qua hai tuần nữa, tôi gọi cho em, tôi bảo muốn mời em đi ăn, em nói em mời, chúng tôi tranh chấp một hồi, cuối cùng em nói, nếu tôi không chê thì đến nhà em ăn, tôi đồng ý.
Vừa vào đến nhà, tôi đã thấy không ít đồ ăn chín đặt trên bàn cơm, xem ra tay nghề nấu nướng của em cũng không thay đổi nhiều lắm. Chúng tôi chào hỏi mấy câu, em lại tiếp tục chuẩn bị gì đó ở bếp, tôi đi vào buồng, thấy trên bàn học có không ít sách, đa số là tư liệu TOEFL, GRE, trên chiếc bàn khác có một chiếc TV, bên cạnh TV là máy nghe nhạc và một cuộn băng ghi âm, đó là băng nhạc tiếng Anh: “Tình khúc lãng mạn kinh điển”. Lam Vũ không thích bài hát tiếng Anh, đây nhất định là “bạn” của em cho.
Chúng tôi bắt đầu ăn, em nhìn tôi, gắp một miếng ớt xanh xào mình làm hỏi:
“Ăn ngon chứ?”
“Quá khó ăn!” Tôi cười.
“Thế thì đừng ăn nữa! Nhả ra đi!” Em cũng cười.
Chúng tôi lẳng lặng ăn, lúc lâu sau, em nói:
“Hôm đó anh không cười em chứ! Em cũng không biết sao lại như vậy nữa, thật không tiền đồ!” Em chắc đang nói đến chuyện mình khóc.
“Anh cũng vậy chẳng tiền đồ!” Tôi cười nói.
Chúng tôi lại không nói gì nữa.
Buổi tối, chúng tôi làm tình, chỉ có lúc này tôi mới nghĩ mình chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-kinh-co-su/3191201/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.