Không lâu sau đó, chúng tôi lại làm hòa. Tôi nghĩ Lam Vũ đúng, giữa chúng tôi ngoài chuyện tình dục cũng không nên bàn đến chuyện gì khác! Tôi cảm thấy chúng tôi dường như đã thực sự chia tay, hoàn toàn, mãi mãi biệt ly.
Một lần ở chỗ em gọi điện thoại cho người bạn, cần ghi lại một số điện thoại, tôi hỏi Lam Vũ bút ở đâu, em nói ở trong ngăn kéo. Tôi mở ngăn kéo, ra sức lục lọi bên trong, không tìm được bút nhưng lại tìm được vài tấm ảnh, đa số là ảnh một chàng trai, nhìn qua rất giống người tôi thấy từ trong xe chạng vạng hôm đó. Cậu ta không tính là khôi ngô, nhưng trông nghiêm túc, thanh tú; đeo kính mắt, đặc chất trí thức. Chỉ có một ảnh là bọn họ chụp chung, hai chàng trai phong độ ngồi trên hai phiến đá lớn cười tự nhiên, tim tôi lại như bị dao cắt.
Một chiều thứ sáu, Lam Vũ hẹn tôi đến chỗ em. Em luôn rất ít hẹn tôi vào cuối tuần, tôi tự lấp liếm, mình chính là bồ nhí cuối tuần của em. Tôi bảo buổi tối có một bữa tiệc quan trọng phải đi. Em hỏi tôi ở đâu, tôi nói ở “Phảng thiện”.
Sau khi xã giao xong đã là mười giờ, tôi uống đến đầu váng mắt hoa, gắng gượng đi tới cạnh xe, đang chuẩn bị mở cửa:
“Trần Hãn Đông.” Là Lam Vũ gọi.
Tôi kinh ngạc nhìn em đứng ở trước xe:
“Sao em lại ở đây?” Tôi thấy kì lạ.
“Em chờ anh lâu lắm rồi!” Em cười nói…
Đã là cuối tháng mười, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-kinh-co-su/3191200/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.