Thạch Vi Minh: "Mọi người có thể nói tôi ngu, tôi quỵ lụy nhưng sự thật ở vào thời điểm đó tôi không có đủ sự can đảm dũng cảm để đứng lên. Với mọi người nghĩ có thể là đơn giản nhưng với một đứa con gái nắm trong tay con số 0 thì rất kinh khủng. Đúng là con người có dại mới có khôn, cuộc đời nếu không trải qua biến cố thăng trầm lên xuống thì mãi mãi không thể trưởng thành được.
Hãy đặt vào tôi, hiểu được những gì mà tôi đã chịu đựng thì khi đó mọi người chửi tôi cũng không quá muộn màng! "
Cô ở lại nhà Long được hơn 1 tuần, cái Huệ đi học, Long thì đi lên trung tâm huấn luyện cả tuần nay rồi, vì trận đấu sắp đến rất quan trọng cho nên anh không thể về nhà được. Mỗi ngày anh vẫn đều đặn gọi về, anh quan tâm đến cô có nghén không, em bé trong bụng có khỏe không...thật sự với một đứa nhỏ thiếu tình cảm gia đình từ bé như cô thì những sự quan tâm của Long làm cô rất là cảm động.
Hôm nay cũng vậy, Long đúng giờ lại gọi về.
- Ừ em ăn cơm rồi, anh ăn chưa?
- Anh ăn rồi, có nghén không con khỏe chứ hả em?
- Dạ vâng, anh...có được về không?
- Mai anh sẽ về, đợi anh về đưa đi ăn gì đó ngon ngon nha được không?
- Vâng..em nhớ anh quá!
- Anh cũng vậy.
Cúp máy mà trong lòng cô vẫn còn cảm giác hạnh phúc, 3 năm vừa qua Long vẫn như thế, anh vẫn quan tâm đến cô như khuở mới yêu. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-kiep-ga-cho-anh/115369/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.