Kế hoạch của Trương Phàm lại thất bại, vì vậy sáng ngày nghỉ thứ hai bị đánh thức, mở cửa thấy Đường Vũ Địch, hắn cũng chẳng còn ngạc nhiên
Lúc này Đường Vũ Địch mang theo điểm tâm đến, lúc Trương Phàm mở ra, bên trong là cháo và bánh bao còn nóng hổi
“Đều là mẹ tôi làm đấy, cậu nếm thử xem”
Mẹ hắn đã đi từ lâu, công tác trên núi bề bộn công việc, Trương Phàm thật lâu đã không ăn bữa sáng. Dạ dày đã sớm hình thành thói quen, giờ cũng đành húp miếng cháo trước ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Địch “Ân, cũng không tệ lắm”
Ngay khi cháo chạm đầu lưỡi, Trương Phàm phát hiện hương vị thật không tệ, vì vậy vốn từ ý định chỉ húp một miếng, giờ trở thành húp từng miếng
“Mẹ của cậu sáng sớm đều làm đồ cho cậu ăn a, thật hạnh phúc”
Đường Vũ Địch nhìn Trường Phàm đang ngồi chống cằm ăn bánh bao, ánh mắt lóe sáng một cái, sau đó đột nhiên cười nói “Ăn nhiều một chút, ăn no sẽ có tinh thần đọc sách”
Trương Phàm “…”
Bắt đầu từ thứ Hai đầu tuần, mỗi sáng đến phòng học Đường Vũ Địch sẽ đưa một hộp điểm tâm giữ ấm cho Trương Phàm. Ngày đầu tiên Trương Phàm có chút ngạc nhiên, ngày hôm sau có chút cảm động, ngày thứ ba ngày thứ tư cũng thành thói quen. Bất quá dù bữa sáng đa dạng nhưng trong tâm Trương Phàm lại thêm một phen phiền não
Trước kia qua lại với bạn gái, họ cũng không giống Đường Vũ Địch, ngày ngày mang điểm tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468593/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.