- Rời nhau, cả hai tự khắc sẽ tìm ra đáp án.
Nói xong Vương Nhất Bác vẫn lưu luyến nơi cửa ra vào, dường mong sẽ có một hình ảnh nào đó mắt ướt mắt ráo ghé đầu vào cùng cậu thương lượng đôi điều.
Chỉ tiếc rằng là do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vương Nhất Bác nhíu mắt mệt mỏi, lúc này cậu thật sự cảm thấy trống trãi cứ như chính mình đã bỏ lỡ một thứ quan trọng chỉ bằng vài lời nói.
Hô hấp xen lẫn đau đớn, mày cậu càng nhíu chặt hơn. Thân thể bắt đầu hết thuốc mà trở nên căng cứng đau nhức. Nhưng tất cả vẫn không thể đau bằng nơi trái tim cậu.
Nó thật sự rất đau.
Cậu chỉ ước bản thân tỉnh lại trễ một khắc, để những chuyện kia vĩnh viễn cậu không thể nghe được.
Liệu cậu có quá ích kỉ không ? Có phải cậu chưa cho anh cơ hội giải thích kia mà ? Nói qua nói lại, cũng chính vì cậu mang đoạn tình cảm này ra mà cắt đứt.
Vu Bân bên này thấy Vương Nhất Bác sắc mặt mỗi lúc lại tái nhợt hơn, trên trán cũng rịn tầng mồ hôi, hô hấp của cậu cũng có phần không được suông sẻ. Hắn có chút hoảng hốt, tay chân luống cuống tìm bấm cái nút đỏ trên đầu giường.
Vương Hạo Hiên cứ như chỉ canh trực mỗi phòng bệnh cậu, Vu Bân chỉ vừa mới bấm nút chưa đến 2 phút đã liền có mặt. Vương Hạo Hiên trong tà áo blouse chạy đến, gương mặt lạnh lùng hơi ửng đỏ kèm vài giọt mồ hôi hô hấp có chút gấp gáp. Các cô y tá đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000244/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.