- Tôi thật sự nhận ra tôi sai thật rồi.
Vương Nhất Bác vẫn không rời mắt khỏi anh, môi bạc khẽ nâng lên nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rất chua xót. Mắt phượng không còn sự lãnh đạm thay vào đó là sự bi ai, lấp lánh chút nước càng làm cho cậu muốn bao nhiêu đáng thương lại có bao nhiêu đáng thương.
Cậu chỉ vừa dứt lời thì hốc mắt Tiêu Chiến không thể kiềm được mà xối xả tuôn trào nước mắt. Anh nuốt từng cơn nức nên bờ vai càng run rẩy đến lợi hại, anh cảm giác như mình không có đủ tự tin để khóc lóc trước mặt cậu một chút cũng không.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh, thấy anh khóc cậu cũng rất đau, nhịp tim bắt đầu trở nên rối loạn có lúc lại co thắt lại. Cậu muốn đưa tay lên chạm vào anh, gạt đi nước mắt cho cho anh nhưng thân thể lại đau nhức căn bản như không muốn cậu làm như vậy.
- Nhất Bác...tôi..tôi..
Tiêu Chiến dùng tay gạt đi nước mắt, từng tiếng nói kèm theo tiếng nghẹn cứ thế phát ra, anh không thể nói được những gì mình muốn càng không thể giải thích. Mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại.
Vương Nhất Bác cuối cùng lại dời ánh mắt ra khỏi anh, đầu thẳng tắp nhìn lên cái trần trắng toát nhàm chán. Vì cậu chỉ vừa mới tỉnh, lại phải nói quá nhiều cũng như lại phải chịu một đả kích lớn. Thân thể cậu lần nữa như muốn chìm vào hôn mê.
Vương Nhất Bác mắt đã bắt đầu có xu hướng khép dần, sắp lâm vào cơn hôn mê lần nữa. Cậu mới cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000243/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.