Vô thiên vô ưu ngủ một mạch tới sáng không bị gián đoạn, khi mặt trời chỉ vừa lú đầu thì Tiêu Chiến đã mắt nhắm mắt mở từ lồng ngực cậu ngẩng đầu dậy.
Vô tư dụi đôi mắt còn vương tơ mơ màng, anh nửa mê nửa tỉnh nhìn xuống cậu, Vương Nhất Bác vẫn điềm đạm hít vào thở ra, rèm mi vẫn còn chưa mở lâu lâu lại khẽ rung động.
Tiêu Chiến lười biếng quay lại nằm ỳ lên người cậu, chui rúc vào cổ cậu linh tinh cắn xé.
- Đừng nghịch.
Vương Nhất Bác giọng khàn khàn nhưng không tỏ ra vẻ khó chịu, tay cậu từ đêm qua vẫn giữ nơi thắt lưng anh nhẹ xoay người đặt anh xuống giường, lực tay hơi siết lại.
Tiêu Chiến đang mài răng tự nhiên lại cụt hứng, anh mềm mại dán mặt vào ngực cậu cẩn thận cảm nhận từng tất thịt rắn chắc thơm tho.
- Dậy đi, tôi đói.
Tiêu Chiến mềm giọng dụi đầu vào ngực cậu, tay ở lưng cậu linh tinh vẽ vài vòng tròn.
Vương Nhất Bác dù muốn ôm anh thêm một chút nhưng lại không đành lòng nhìn anh đói, cậu lưu luyến thu tay về kéo chăn lên cho anh. Vương Nhất Bác ngồi dậy thêm một phen tê dại toàn thân, gài lại hàng nút áo cho chỉnh đốn.
Tiêu Chiến cũng theo đó mà ngồi dậy, xung quanh vẫn được bao bọc bởi lớp chăn dày. Không biết là do anh không quen việc cởϊ áσ đi ngủ hay là do bị nhiễm lạnh mà vừa ngủ dậy mũi anh lại trở nên rất nhạy cảm, lâu lâu lại nhảy một cái, người cũng man mác khí lạnh lẽo, môi có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000235/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.