- Anh ảo tưởng ?
Nhất Bác không rõ cảm xúc nhưng ngữ điệu lại rất đanh đá. Nhận ra mình bị hớ, Tiêu Chiến mới thả tay xuống hổ thẹn khẽ ho nhẹ.
- Tôi..tôi chỉ đùa thôi. Mà cậu cần tôi làm gì ?
- Bôi thuốc dùm tôi.
Giọng Nhất Bác đều đều vang lên, Tiêu Chiến ồ một tiếng rồi tiến đến đầu tủ cầm lên vài tuýp thuốc nào xanh nào đỏ. Tiêu Chiến cầm lên xem nhưng tuýp thuốc chỉ toàn là tiếng Pháp nên Tiêu Chiến chỉ bĩu môi rồi chả lưu luyến mà dời mắt đi sang chỗ khác. Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, anh mới lấy bình tĩnh rồi quay sang nhìn lưng Nhất Bác.
Tiêu Chiến mở to mắt, lưng Nhất Bác rất rộng à nha, bờ vai như Thái Bình Dương nhưng cái eo kia rất thon. Lưng Nhất Bác cũng rất trắng nhưng lại nổi bật lên những vết bầm lớn đến đau lòng. Tiêu Chiến cắn môi, anh vô thức đưa tay chạm nhẹ vào nơi vết bầm làm Nhất Bác có chút ưỡn lưng mà né tránh. Vội rụt tay lại, anh liếc nhìn lên thì chỉ thấy mỗi gáy của cậu, làn da mịn màng kia lại điểm những vết bầm khiến anh có chút đau lòng, Tiêu Chiến mở tuýp thuốc ra lấy một chút lên trên đầu ngón tay. Anh chạm nhẹ thuốc vào nơi bầm, Nhất Bác chỉ giật nhẹ một cái rồi lại ngồi yên, Tiêu Chiến cắn môi bàn tay cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể để giảm sự đau cho Nhất Bác. Cái lành lạnh của thuốc khiến Nhất Bác có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000194/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.