Khi tiếng xe motor dần dần biết mất sau những làn xe kia thì Tiêu Chiến bỗng dưng mỉm cười, cậu thật đẹp trai, khi anh nhìn thấy cậu thì anh có thể cảm nhận rõ được dòng điện chạy qua người rưng rưng ở con tim, nước trong miệng cũng muốn trào ra rồi, anh chỉ tức không thể bay đến mà ôm cậu. Vỗ nhẹ mặt vài cái, anh gọi điện cho tài xế rồi về nhà.
Chạy xe motor vào bãi giữ xe riêng, Vương Nhất Bác lười nhác bước vào nhà. Cậu chỉ ở trong một căn chung cư nhỏ nên cũng không nhất thiết thuê người làm, cậu cũng không lười đến nỗi không thể làm việc nhà. Thay đôi giày thể thao rồi mang vào đôi dép bông, cậu cẩn thận cất đôi giày thể thao vào kệ rồi đút tay vào túi quần mà đi lên phòng. Nhà cậu rất đơn giản chỉ hai phòng ngủ một cho cậu một cho khách, một nhà bếp, một phòng khách, một phòng sách với tông chủ đạo là trắng xám nhìn đơn giản nhưng cũng len lõi sự lạnh lùng của chủ.
Tiến đến góc phòng, Nhất Bác rót cho mình một ly nước, cậu đứng đó nhìn xuống thành phố những ánh đèn lung linh trong thật sôi động, cũng thật nhộn nhịp nhưng trong cậu lại tràn ngập một sự cô đơn, cậu nhớ Ba ! Ánh mắt lạnh lùng kia loé sáng một bi đát, nếu lúc đó cậu không đi chơi, nếu lúc đó cậu không về muộn thì ba và cậu đang sống vui vẻ bên nhau rồi.
Nở một nụ cười thê lương, Nhất Bác uống nước cậu cảm giác nước sao hôm nay nó thật đắng, khẽ nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000160/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.