Như lời đã hứa, Tiêu Chiến tự cam đoan với chính mình là sẽ học thật chăm chỉ.
Hắn sau khi bày tỏ với Vương Hạo Hiên, anh tốt bụng cho cậu chỉ làm 3 tiếng mỗi ngày thế là đủ thời ngủ rồi.
Nhưng tiền lương, tất nhiên giảm xuống a!!! (==!)
Tống Kế Dương vừa đến đã lon ton chạy đi tìm Tiêu Chiến, nghe Hạo Hiên nói tên này thế mà đang ôn cho học kì 1 của mình.
Cậu triệt để sửng sốt, vừa thấy hắn cầm quyển sách lẩm nhẩm, Kế Dương mới hoàn toàn tin tưởng.
"Không nghĩ cậu thật sự học hả? "
" Không thấy sao? Thôi đi ra cho tôi học. "
" Cục súc vậy ba, được được, bé con học giỏi nhé, anh đi 234 với người yêu đây! "
" Tôi khinh bỉ a! Có người yêu là ngon lắm hả??? "
Hắn đem quả bóng trên bàn ném về phía Tống kế Dương, không ngờ người chụp được lại là Vương Nhất Bác, Kế Dương thế mà còn trốn sau lưng y lêu lêu hắn.
Quá đáng.
" Bực bội? "
" Nhất Bác, làm sao đây, tôi học không vào. "
Tiêu Chiến uể oải nằm dài ra bàn than thở.
Từ khi biết Vương Nhất Bác là bạn Tiêu Chiến, dù chưa đủ tuổi y vẫn được cho vào trong phòng nhân viên ngồi chơi.
" Không cần vội. "
" Cậu không lo lắng sao? Tôi mà không được là cậu chết theo đó. "
" Không chết được. "
Tiêu Chiến càng ngày càng ghét cái con người vạn sự xảy ra chuyện gì vẫn bình tĩnh này rồi nha.
Hắn lo cho y như vậy, y cố không hiểu, bực mình chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096531/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.