Ngày hôm sau, Tiêu Chiến chạy sang nhà Uông Trác Thành đập cửa từ sớm.
Uông Trác Thành từ từ mở ra đã bị Tiêu Chiến ôm đầu mà lôi đi.
" Thả bố ra! Thằng tró!!!! "
Uông Trác Thành bị ôm đầu lôi đi, trong lòng đầy phẫn hận mà gào thét.
" Không kịp nữa rồi, phải nhanh lên mới được! "
Tiêu Chiến trong có vẻ gấp gáp, lôi Uông Trác Thành chạy sang nhà của Vương Nhất Bác.
Đứng trước cửa, Uông Trác Thành sửng sốt.
" Mày lôi tao đến đây làm gì? "
Tiêu Chiến chớm chớm mắt nhìn cậu, rồi tỉnh bơ trả lời.
" Đợi anh em Khải Khoan đi học đó! "
" Fuck!!!! "
Không cần hỏi Uông Trác Thành có bao nhiêu tức giận, cậu chính là bị tên này làm cho điên tiết lên rồi.
" Từ khi nào lại chủ động như vậy? Mày tao hoang mang nhân 3000 lần đó! "
Tiêu Chiến không trả lời, chã là hắn thấy hôm qua Vương Nhất Bác bị gây khó dễ, sợ Lương Kiềm sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nên hắn quyết định đi theo y để bảo hộ a!
Cho đến khi Lưu Khải Khoan cùng Vương Nhất Bác đi ra thì nhìn thấy Tiêu Chiến vẫy vẫy tay cùng Uông Trác Thành gương mắt có chút nhăn nhó đứng đợi ở cổng, nhất thời sửng sốt.
" A? Hai đứa đến sớm như vậy? "
" Trùng hợp trùng hợp! "
Fuck! Ừ thì trùng hợp, chỉ có ông đây mới biết có bao nhiêu trùng hợp ở đây nhé.
Tất nhiên Uông Trác Thành không vạch trần hắn, chỉ ỉm im nhìn hai anh em anh tuấn bậc nhất này.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096521/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.