Tiêu Chiến đau đớn kêu lên. Cậu vô thức nhảy ra khỏi giường định chạy, nhưng Vương Diên Chính đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu, ném lại lên giường, gã nhanh chóng ngã lên người cậu, cúi đầu ngửi mùi hương trên thân thể cậu một cách cẩn thận.
"Thật là thơm."
Gã nói.
"Tiêu Chiến, mày có biết mùi trên người mày và mẹ mày hoàn toàn giống nhau không? Sau khi mẹ mày chết, tao còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ ngửi thấy mùi hương đó nữa, không ngờ lại ngửi thấy trên người con trai bà ấy."
Tiêu Chiến cố né tránh hành động của Vương Diên Chính vì kinh tởm. Tay gã đột nhiên nhéo vào eo cậu, cố chấp kẹp một chân vào giữa hai chân Tiêu Chiến, kìm lại không đểcậu chạy thoát.
"Tao nuôi mày không phải để cho mày dụ dỗ con trai tao."
Cơ thể đang giãy dụa của Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại sau câu nói của Vương Diên Chính. Cậu kinh ngạc nhìn gã và thấy gã đang cười chế nhạo.
"Mày đừng tưởng rằng tao không biết, chúng mày đêm tối làm những chuyện ngu ngốc gì. Mày cho tao là thằng ngu sao? Tao nuôi nấng mày vất vả như vậy. Loại con riêng như mày, cũng đáng sao?"
"Hay là, mày học thủ đoạn giống như mẹ mày, đi dụ dỗ người khác? Mẹ mày phản bội tao ngủ với người khác rồi sinh ra mày. Là con mụ ta, mày cũng muốn phản bội tao ngủ với người khác sao?"
"Ông không được phép nói mẹ tôi như vậy!"
Nếu lúc trước Tiêu Chiến vẫn còn đang hoảng loạn chỉ vì Vương Diên Chín biết chuyện của cậu và Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113646/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.