Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đường viền cổ hướng lên trên của Tiêu Chiến. Nó đẹp không gì sánh được.
Hắn nghĩ đến những người đàn ông khác, và anh thì cười với họ, hôn họ.
Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, đếm ngược từng khoảnh khắc.
Ly thuỷ tinh rơi xuống đất rồi vỡ ra từng mảnh.
Tiêu Chiến gục đầu vào vai hắn, ngủmột giấc bình yên, tựa như không thay đổi cách ngủ bên cạnh hắn nhiều năm trước. Vương Nhất Bác nhìn anh đang nhắm mắt, một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
"Anh hai."
Hắn nói.
"Cuối cùng anh sẽ không rời xa em nữa."
Vương Nhất Bác sẽ không quay lại nữa.
Anh trai hắn ở đây, người thân duy nhất của hắn ở đây.
Gã đàn ông trong lốt dã thú đã chết.
Người ta chỉ biết rằng có một chàng trai mặc bộ đồ đen đứng bên ngôi mộ.Cậu ta nói:
"Bố ơi, con sẽ tìm thấy bố dù bố ở đâu. Và bố, con sẽ đưa bố đi đến cuối cuộc đời."
Chàng trai trầm ngâm nhặt lọ thuốc bên cạnh giường bệnh, ánh mắt bình thản nhìn gã đàn ông đang nằm trên đó.
"Ngủ ngoan nhé, bố."
Cậu ta nói.Sau đó, lấy ra một chiếc kéo dài, cắt đứt sợi dây sinh mạng cuối cùng của Vương Diên Chính.
***
Tiêu Chiến tỉnh dậy, trong đầu trắng xoá.
Anh cảm thấy choáng váng, cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của anh là ly thuỷ tinh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng kêu trong trẻo. Tiêu Chiến dường như vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cánh cửa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113645/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.