Tác giả: Sau chương trước các tỷ muội cảm thấy Bác tử sắp vào tròng thì cũng ngây thơ quớ, Tán Tán là tiểu hồ li, Vương Nhất Bác cũng không yếu đâu, mưu kế phản mưu kế, chỉ xem ai lợi hại hơn thôi.
———————————
Tiêu Chiến hiểu được rằng phải có điểm dừng. Nếu như đã nhiều năm Tạ Doãn và Vương Nhất Bác không hoà hợp với nhau vậy mình chỉ cần cho Tạ Doãn một ấn tượng đáng nhớ là được rồi. Lúc Tiêu Chiến trở lại Trúc Thạch Viện cảm thấy ánh nến trong phòng dường như sáng hơn lúc mình đi một chút, mí mắt y nhảy lên, trong lòng cảm thấy có điều không ổn.
Tiêu Chiến đi vào tẩm điện, trong phòng cực kỳ an tĩnh, Cẩm Tú yên tĩnh cúi đầu đứng ở cửa, thấy Tiêu Chiến đã trở lại cũng chào đón, trực giác nói cho Tiêu Chiến biết, có người tới tìm y.
Quả nhiên, nam nhân mặc long bào huyền sắc đưa lưng về phía về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thầm cảm thấy không ổn, kiềm nỗi bất an trong lòng thỉnh an Vương Nhất Bác.
"Bệ hạ vạn an, đã trễ thế này rồi sao bệ hạ lại tới?" Tiêu Chiến cung kính quỳ xuống, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ như kinh ngạc.
Vương Nhất Bác xoay người lại, nhìn xuống người quỳ trên đất: "Ái phi có nhã hứng thật, thân thể không khoẻ lại còn nửa đêm đi ngắm mai."
Trong lòng Tiêu Chiến nhảy dựng lên, còn chưa nói cái gì, Vương Nhất Bác đã đột nhiên cúi người đến bên tai Tiêu Chiến, hơi thở bá đạo trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi Tiêu Chiến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/195001/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.