Từng hạt từng hạt nước mắt không kịp phòng ngừa rơi xuống, dáng người vốn dĩ cao gầy trong nháy mắt như thấp bé lại.
"Ta biết, cữu cữu đều biết, cữu cữu chỉ hi vọng con ở Đại Tề có thể chăm sóc cho mình."
Đôi mắt đỏ tươi của Lý Nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Cữu cữu không báo thù cho mẫu thân sao? Chỉ cần thù của mẫu thân được báo, thì ta sẽ sống tôt."
Tâm tình Tiêu Chiến phức tạp, vốn dĩ là một đứa trẻ vô ưu vô lo, trải qua nhiều biến cố như thế, đương nhiên đã thay đổi rất nhiều.
"Nhiên nhi, con nghe cữu cữu nói. Cữu cữu nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân con, nhưng con nhất định phải bình an, ta không muốn liên luỵ đến việc này."
Chuyện tới nước này, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể dùng toàn lực bảo vệ sự an toàn của Lý Nhiên. Những chuyện gió tanh mưa máu ấy, cứ để cho y giải quyết là được.
"Cữu cữu, sao người còn ngây thơ như thế? Chuyện tới nước này ta còn có thể đứng ngoài cuộc sao? Đều là do Vương Nhất Bác, đều là vì hắn nên Đại Tề mới thua trận! Bằng không người sẽ không phải làm con tin, tổ phụ cũng sẽ không vì giúp người mà bị nghi ngờ, Vương Nhất Bác hắn nên..."
Lý Nhiên còn chưa nói xong, Tiêu Chiến một phen bưng kín miệng hắn. Cho dù Tạ Doãn luôn ở cạnh canh gác, nhưng cũng không thể đảm bảo xung quanh không có người của Vương Nhất Bác. Hơn nữa, cho dù Tạ Doãn có thích hắn, thì những lời này nếu để Tạ Doãn nghe được hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370790/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.