Ngôn Băng Vân ngoái đầu nhìn lại giữa trời hoa tung bay, xuất trần tuyệt diễm, không gì sánh được.
Trong một thoáng chốc, Tạ Doãn không phân biệt được, là hương sắc của hoa vì vẻ đẹp của y mà thêm phần rực rỡ, hay là bởi vì y đứng ở đây, chốn đào hoa lưu thuỷ này mới trở nên xán lạn khác biệt.
Khó nén động tâm, hắn nhẹ nhàng gọi y.
"Sư phụ."
"Chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là... chỉ là đến thăm người thôi, trước lúc xuống núi muốn làm một đĩa thịt chiên hoa sen cho người, nhưng tìm mãi mà không thấy người đâu."
"Thịt đâu?"
"Cho chó ăn rồi."
"Tạ Doãn!!!"
"Hahaha đừng giận mà." Tạ Doãn đến gần, lấy một gói giấy dầu từ trong lòng ra, hương thơm thoang thoảng trào lên, Ngôn Băng Vân nâng chân mày, Tạ Doãn lấy một miệng ra đưa đến bên miệng y, "Vẫn cất đây này, còn nóng, người nếm thử xem?"
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu, lúc đưa miếng thịt vào miệng bị dầu mỡ dính vào khoé môi, Tạ Doãn thuận tay dùng ngón cái lau đi cho y, lại gần như lưu luyến mà dừng lại ở trên nốt ruồi dưới môi y, nhẹ nhàng ma sát một chút.
Vì Ngôn Băng Vân nên Tạ Doãn mới tham gia cuộc thi cho đệ tử, nhưng lại không có ai nói với hắn rằng người đứng đầu phải nhập thế tu hành nửa tháng, Trường Hồng trưởng lão đứng trong hội nghị vuốt bộ râu nói với hắn, lần này đến nhân gian, phải luôn luôn ghi nhớ tổ huấn Đào Nguyên, phải giúp đỡ người trong thiên hạ, nhập thế, phải đặt tất cả vào mắt, nhập tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/218315/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.