Ngôn Băng Vân không ngờ Tạ Doãn lại biết nấu cơm, biết làm, lại còn ngon, tất cả cũng đều hợp khẩu vị y, người này quả đúng là đi guốc trong bụng y mà.
"Ngôn đại nhân ăn có quen không?"
"Ừm." Ngôn Băng Vân gật đầu, trong chén đã có miếng thịt, ánh mắt còn liên tục quét về đĩa giò heo Đông Pha trên bàn.
Tình cảm sâu nặng, bất giác cắn đũa.
Trước giờ y thường không làm mấy động tác không hợp thể thống ấy, nhưng chỉ là ở cùng một chỗ với Tạ Doãn, y lại cảm thấy không có gì quan trọng cả.
Nhưng y không biết cảm giác này xuất phát từ nguyên nhân gì, đành phải kết luận rằng đó là vì Tạ Doãn không phải Cảnh An.
Thế nên y không cần phải chú ý điệu bộ.
Tạ Doãn chống cằm nhìn y, cảm thấy việc Ngôn Băng Vân thích ăn mấy món điểm tâm này thật tốt, dễ nuôi, dễ lừa, tuỳ tiện làm hai món tủ là đã đủ mê mệt rồi.
Như một con thỏ không có sức chống cự với cà rốt vậy.
Với việc ăn uống này, thật ra Tạ Doãn còn chẳng cần hỏi, từng biểu cảm nhỏ của Ngôn Băng Vân cũng đủ khiến Tạ Doãn biết y có thích thật hay không.
Lúc trước ở Đào Nguyên, để chiều y, Tạ Doãn thường nấu cơm thiên vị ngọt, bản thân mình thì ăn không mấy, buông đũa xuống lại thích nhìn Ngôn Băng Vân.
Người nọ ăn thứ mình thích đến ba phần sẽ giãn chân mày ra, thích năm phần đồng tử sẽ hơi phóng đại, thích đến tám phần sẽ giống như hôm nay, ăn trong bát lại nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/218314/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.