Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Tạ Doãn theo Ngôn Băng Vân vào diện thánh.
Lão hoàng đế đã qua nửa trăm tuổi nhưng vẫn còn rất khí phách, đứng trên đại điện nhìn chằm chằm vào hắn, sửa sang lại ống tay áo, một vẻ không giận tự uy, do dự hỏi: "Tiên sinh từ nơi nào đến?"
Tạ Doãn lắc lư dạo quanh một vòng, xem xét bày biện trong điện, cảm khái xà nhà tử đàn mạ vàng này rất có vận khí.
Cầm dạ minh châu trên đèn lên xem xét rồi lại bỏ xuống, nửa ngày sau mới đứng yên lại, hắn đáp: "Từ tẩm điện của Ngôn đại nhân đến."
Tiên sinh vào cung là chuyện bí mật, thế nên hôm nay không thượng triều, trong điện chỉ có mấy người, tính cả Ngôn Băng Vân, đều là hạ trọng thần thân tín trong triều. Trước mắt nghe mấy lời cợt nhả của hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít sâu vào.
Đám đại quan hiển quý này vẫn luôn qua lại với Ám Các, biết rõ bản tính Ngôn Băng Vân, trong mắt bọn họ, Ngôn Băng Vân là một kẻ lòng dạ thâm hậu, hành sự ác độc khắc nghiệt mà tàn nhẫn, còn đáng sợ hơn cái vị tiên nhân không biết thật giả đến từ hẻm Ô Y đang đứng trong điện nhiều.
Bọn họ không dám nói lời nào, sợ tà hoả của Ngôn Băng Vân châm lên đầu mình, lại lén ngó nhìn y, suy đoán bước tiếp theo y sẽ xông đến giáng một quyền xuống gương mặt tuyệt mỹ của Tạ Doãn, hay là sẽ thọc một kiếm vào bộ ngực cường tráng kia.
Nhưng mà ngoài dự đoán của bọn họ, Ngôn Băng Vân không hề làm gì, y chỉ đứng từ xa trừng mắt nhìn Tạ Doãn một cái, tựa như oán trách, lại như có gì đó khác. Bọn họ cũng không nói rõ được, thật sự đúng là kỳ quái.
Hoàng đế sửng sốt một chút, bồi hồi nhìn sang Ngôn Băng Vân, thấy y vẫn cung kính cúi đầu đứng đó, lại hắng giọng hỏi Tạ Doãn: "Trẫm hỏi là tiên nhân đến từ nơi nào."
"À, từ Đào Nguyên, đến Lương thành, mở một cửa tiệm nhỏ ở hẻm Ô Y."
"Đào Nguyên?! Chính là chốn Đào Nguyên tiên tổ đã thất thế hơn trăm năm sao!!" Hoàng đế nghe vậy tức khắc bàng hoàng, run rẩy lăn từ trên long ỷ khắc hoa xuống, hèn mọn quỳ dưới chân hắn, run giọng nói, "Tiên nhân! Tiên nhân chính là tiên giả của Đào Nguyên sao?"
Tên Hoàng Đế này nịnh nọt quá đà thật. Người xung quanh chưa phản ứng, đến lúc hoàn hồn, mới vội vội vàng vàng quỳ xuống, Tạ Doãn đã sống cả ngàn năm, có không ít thần tiên, phàm nhân, yêu ma quỷ quái từng quỳ với hắn, nhập thế tu hành. Năm đó Hoàng Đế trong Hán cung cũng từng nghiêm túc quỳ lạy hắn, mấy vị trước mặt so ra, thực sự chỉ là nhân vật cỏn con, trong mắt Tạ Doãn không đáng nhắc đến, cũng không có vẻ hào hứng gì. Ngôn Băng Vân lại ngẩn ra một lát, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt xem náo nhiệt của Tạ Doãn đang nhìn y, khẽ cắn môi, không tình nguyện mà uốn gối theo bọn họ, chỉ là còn chưa kịp quỳ xuống thì đã bị Tạ Doãn kéo tay lại.
Hắn lại treo cái gương mặt tươi cười lên, khoé miệng lộ ra hai móc: "Ngươi đừng quỳ ta, ngươi quỳ là mất thể thống, ta sẽ bị trời phạt đấy."
Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lạnh đến mức có thể đóng băng, đè thấp giọng khắc nghiệt nói: "Ngươi còn sợ bị trời phạt à?"
Tạ Doãn nheo mắt: "Sợ chứ."
Trong điện vô cùng tĩnh lặng, trán Hoàng Đế gõ xuống đất, "cục" một tiếng vang lên.
"Tiên giả vào Lâm An thành của ta, quả thật là may mắn của Lâm An!" Hoàng Đế cúi đầu, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, một chân đá tiểu thái giám xuống đất, mắng lớn, "Tiên nhân tiến cung! Sao đêm qua không gọi ta dậy! Cho dù bệnh cũng phải nói cho ta biết chứ! Lơ là với tiên nhân như thế sao được!"
Tiểu thái giám ôm bụng, nằm trên mặt đất, cúi người cực thấp, khụt khịt dạ vâng.
"Tiên nhân, thứ chó má này, chết cũng chưa hết tội!" Hoàng Đế tức giận bất bình, nói xong câu này gọi đổi một gương mặt khác, túm lấy vạt áo Tạ Doãn, kích động đến run giọng, "Tằng tổ phụ ta và phụ hoàng ta đều từng đưa binh đi tìm Đào Nguyên, tiếc là đều, đều bất lực trở về, không ngờ tiên nhân lại tự mình tới! Thế này khiến trẫm không biết làm sao mới được."
"Dừng đi." Tạ Doãn vỗ vỗ tay, kéo vạt áo từ tay hắn ra, chỉ vào Ngôn Băng Vân, "Ta vì y mà đến, ngươi hưng phấn cái gì?"
◇◇
Ngôn Băng Vân bị giao nhiệm vụ sắp xếp cuộc sống trong cung của Tạ Doãn, trên đường đến Uyển Hoa điện, Ngôn Băng Vân nhớ đến gương mặt bóng bẩy mà cười lúc Hoàng Đế đẩy y vào người Tạ Doãn, không khỏi thấy buồn nôn.
Tạ Doãn thấy y suy tư gì đó, nghiêng đầu hỏi:
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
"Nói một chuyện thú vị nhé."
"Ừm?"
"Hoàng Đế này, kiếp trước là một kẻ hèn mọn lang thang, khí vận rất kém, ăn trộm một khúc xương cừu nhà giàu đãi tiệc, bị hạ nhân dùng gậy đánh chết."
"Ò."
"Không tin à?"
"Tin."
"Sao lại tin?"
"Hắn thích ăn xương cừu nhất."
◇◇
Uyển Hoa điện cách đó không xa, rẽ mấy lần qua đường mòn cạnh rừng trúc là tới, Phương Cảnh An chờ ở trước điện, vừa nhìn thấy Tạ Doãn đã khom lưng hành lễ: "Hôm qua Cảnh An không nhìn kĩ, không ngờ tiên nhân lại đến từ Đào Nguyên."
Biểu hiện của hắn không chỉ tốt hơn ông già kia một chút thôi đâu, nhưng vẫn khiến Tạ Doãn chán ghét, y nheo mắt đầy nguy hiểm, cười nhạo một tiếng gần như không để người khác phát hiện: "Tin tức của Thái Tử điện hạ cũng nhanh nhạy nhỉ."
Phương Cảnh An nâng khoé môi, cũng không để ý đến mùi vị công kích trong lời hắn nói, vẻ mặt khéo léo: "Tiên nhân thứ tội, sinh ra trong hoàng gia, rất nhiều chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Ngôn Băng Vân đi trước, tiến lên xem tình trạng của Minh Cơ, Tạ Doãn liền theo Phương Cảnh An vào sau, câu được câu không mà nói chuyện.
"Nghe nói Thái Tử và nương nương trước giờ quan hệ rất tốt, sao lại không hề có chút nóng nảy nào thế?"
Phương Cảnh An không tiếp lời hắn, cũng chỉ nói: "Tin tức của tiên sinh cũng nhanh chẳng kém gì nhỉ."
"Đương nhiên, ta biết nhiều hơn ngươi nhiều lắm."
"Ồ? Phải vậy chăng?"
"Ta biết ngươi 26 tuổi đăng cơ, 45 tuổi chết ngoài ý muốn, biết ngươi cả đời không lập hậu, dốc hết tâm huyết, cần chính thương dân."
"45 tuổi..." Phương Cảnh An giật khoé miệng cúi đầu cười khẽ, tỏ vẻ tiếc nuối nói, "Không đủ lắm nhỉ."
Tạ Doãn mở quạt, che nửa khuôn mặt: "Đủ rồi, theo ta thấy, tên Ti Mệnh kia cho thế là hơi nhiều rồi."
Minh Cơ còn đang ngủ, trong mộng dường như cũng không an ổn. Ngôn Băng Vân đứng một bên, chân tay cũng luống cuống.
Y muốn dém góc chăn cho Minh Cơ, đôi tay bên cạnh lại nhanh hơn y một bước, trong điện không còn ai khác, Phương Cảnh An ngồi trước giường kéo tay nàng, trắng trợn tỏ vẻ thương tiếc.
Ngôn Băng Vân lập tức lui sang một bên, cúi đầu lặng im không nói gì, không muốn nhìn nữa.
Tạ Doãn trấn an mà nhìn y, lấy một cái la bàn lớn bằng bàn tay từ trong lòng ra, đầu ngón tay điểm huyết, vẽ vài nét ít ỏi ở giữa la bàn, một sợi khói nhẹ lượn lờ toả ra.
Ngay sau đó, có một con chim đuôi dài ngũ sắc bay lên không trung, Phương Cảnh An kinh ngạc: "Là vũ phượng!"
Tạ Doãn gật đầu với nó, con chim ngũ sắc liền giương cánh ra với Tạ Doãn, khí thế như sấm sét, lao thẳng vào giường Minh Cơ, trong thoáng chốc, cả chiếc giường đều cháy bừng lên.
Ngôn Băng Vân và Phương Cảnh An chưa kịp chuẩn bị đã thấy lửa lớn, một lòng muốn đi đến, lại bị một tầng bình chướng mỏng chặn lại.
Tạ Doãn kéo tay Ngôn Băng Vân, kéo y sang một bên, ý bảo bọn họ tạm thời đừng nói. Lại rũ mi, hiếm có lúc đứng đắn sửa lại: "Là vũ hoàng, một con vũ hoàng tuổi già sắp chết."
Phượng hề phượng hề quy cố hướng, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Hoàng hề hoàng hề túng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.
(Tạm dịch: Chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng/ Chim hoàng hãy về với ta, để được một đôi sánh bên nhau - Cầm ca kỳ của Tư Mã Tương Như, tham khảo thi viện.
Phượng hoàng thì phượng là con trống, hoàng là con mái)
Con hoàng điểu này, lúc trước là thần kỵ dưới trướng Tây Vương Mẫu núi Côn Luân. Vì nhớ trần tục mà hạ giới, tìm được Tạ Doãn ở trần thế, ở bên cạnh hắn nửa năm.
"Nghe đồn năm đó Dương Quý phi bị xử tử, trên cửu thiên có một con hoàng điểu ngũ sắc bay đến, than khóc hồi lâu, sau này Huyền Tông về triều, lén phái người mang di thể Quý phi về cung, mở quan tài ở dốc Mã Ngôi lại trống rỗng không người." Cảnh An nói, "Trong sách sử viết không được rõ, chẳng biết liệu có thể hỏi tiên nhân, hoàng điểu này và con năm ấy có liên quan gì đến nhau không?"
"Năm Thiên Bảo thứ mười lăm, An Lộc Sơn phản loạn, Lý Long Cơ thoát khỏi Trường An. Đến dốc Mã Ngôi, quân không chịu đi, không còn cách nào khác, phải ban chết cho Dương Ngọc Hoàn." Tạ Doãn nhìn ngọn lửa đỏ bừng thiêu đốt, tiếp tục nói, "Chỉ là thế nhân không biết, Dương Ngọc Hoàn kia vì bảo vệ Đại Đường và Huyền Tông nên mới muốn chết, lấy ba thước lụa trắng tự tử tạ tội."
Ngôn Băng Vân không khỏi thầm khen: "Khí độ như thế, khiến đám nam nhân đúng là hổ thẹn."
Tạ Doãn lại nói tiếp: "Vũ hoàng trong thiên hạ chỉ có một con này, tuy nhiên nó nhập thế vào cuối thời Đường, có lẽ là tin vịt thôi, dù gì, cái chết của mỹ nhân cũng phải thêm chút sắc thái thần bí, sách sử của phàm giới các ngươi chỉ viết về kẻ có công, nhưng cũng không phải đều là chân tướng. Nói đến cùng, cũng chỉ là che mắt thôi.
Ngọn lửa thiêu đốt dần tắt, trước lúc tắt hẳn, Minh Cơ bước ra từ trong tro tàn, nàng đứng đó, vẫn tuyệt mỹ động lòng người như cũ, dáng người thướt tha, sóng mắt lưu chuyển, Ngôn Băng Vân lại tìm thấy một tia xa giữa sự quen thuộc, không nói rõ được là vì sao.
Còn chưa kịp làm gì tiếp, ngoài cửa đã có thái giám đi đến truyền gọi, nói là ngự sử nước láng giềng cầu kiến, có chuyện quan trọng phải thương lượng, Hoàng Thượng lệnh cho Thái Tử lập tức đến Phủ Dương cung tiếp khách, không được dây dưa.
Phương Cảnh An không còn cách nào, nhìn thoáng qua Minh Cơ, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Phương Cảnh An bước ra ngoài, Minh Cơ mới như bỏ được gánh nặng, nàng nhìn Ngôn Băng Vân, cong mị nhãn, Ngôn Băng Vân chưa bao giờ thấy biểu cảm ấy ở nàng.
"Ngôn khanh vẫn muốn cứu ta."
"Nương nương thứ tội." Ngôn Băng Vân do dự nửa ngày mới đáp, "Nương nương không nên tuyệt mệnh ở đây, tất cả là do dựng nên, cũng phải để ta chấm dứt mới được."
"Để ngươi chấm dứt?" Giọng Minh Cơ lạnh đi, "Ngươi cứu được ta, nhưng cũng không cứu nổi những kẻ dơ bẩn ghê tởm khác trong triều đình được, trên tay Ngôn khanh, chẳng phải cũng có máu của người lương thiện đấy sao?"
Ngôn Băng Vân cung kính khom người, vô cùng kiên định: "Thần, sẽ cố gắng hết sức."
Minh Cơ thấy thế không nói nhiều với y nữa, nàng thong thả đi đến trước mặt y, năm ngón tay mềm mại xoa mặt y, thoáng cái đã bị Tạ Doãn cản lại.
Tạ Doãn nhướn này, cong môi nói: "Nương nương tôn trọng một chút đi."
Minh Cơ hơi mỉm cười, một vẻ uyển chuyển động lòng người: "Ngươi gọi vị nương nương nào mới được?"
"Phong tư yểu điệu, khí chất thoát tục, có thể khiến thi nhân thịnh thế Lý Bạch viết ra được vân tưởng y thường hoa tưởng dung*, trên đời này làm gì còn vị nương nương thứ hai như thế nữa."
(*Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, nhìn hoa nhớ đến dung nhan, trích Thanh bình điệu của Lý Bạch, viết về Dương Quý phi)
"Minh Cơ" che mặt, mặt phượng khẽ đẩy: "Ngươi cũng biết khen ta thật."
Ngôn Băng Vân đứng bên cạnh, chỉ dăm ba câu đã nghe hiểu ra. Người Minh Cơ thì ở đây, nhưng chủ nhân lại không phải nàng.
Y cảm thấy mình bị lợi dụng, có chút khó thở mà giữ chặt tay áo Tạ Doãn, giận nói: "Tạ Doãn! Minh Cơ đâu?!"
"Suỵt." Vị "Minh Cơ" kia vươn ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo y yên lặng, "Vị tiểu mỹ nhân của các ngươi vẫn khoẻ lắm, trước mắt ba hồn bảy phách của nàng ta không vững, ta để nàng nghỉ ngơi một chút thôi."
Lúc này thần sắc Ngôn Băng Vân mới hoà hoãn lại, tầm mắt y dừng thẳng trên mặt Tạ Doãn, ép hỏi: "Đây là chuyện gì thế?"
◇◇
Ngọc lan ngoài cửa sổ đã nở, ngạo mạn đưa một nụ hoa như tuyết trắng vào phòng, "Minh Cơ" nhìn chính mình trong gương, rơi vào hư không khó tả.
"Ta đã mơ một giấc mơ rất dài."
Nàng nói.
"Trong mộng có đêm xuân tóc mai, có phù dung trướng ấm áp, có nước Hoa Thanh trì, có hương rượu ngọc lâu, có tiếng ti trúc vang ra tám phương, điệu 'Nghê thường vũ y khúc kia', múa mãi cũng không múa xong."
"Ta cứ tưởng rằng tình yêu của quân vương cũng chẳng có gì khác biệt... ta làm nũng trong lòng chàng, nghịch râu của chàng, hôn chàng dưới ánh mắt kinh ngạc của văn võ bá quan, chúng ta làm một đôi phu thê không bình thường nhất trong những đôi phu thê bình thường của thế gian."
"Ta cứ tưởng rằng sẽ qua một đời an ổn vậy thôi."
"Mãi đến khi..."
"Mãi đến khi trống trận Ngư Dương vang lên."
"Ngày hôm đó, ta đã thấy rõ ràng trong mắt chàng hai chữ ấy."
"Vứt bỏ."
"Chàng vứt bỏ ta rồi."
"Nhưng chúng ta đã đứng trên chín tầng thành lâu thề với Thần Phật khắp trời! Chàng nói chàng yêu Ngọc Nô, đến chết mới thôi!"
"Nam nhân ấy mà..."
"Nhưng mà cũng không sao cả, chàng phụ ta, sao ta lại không thể phụ chàng được, không thì ngươi xem, tình yêu mà ta cứ luôn tâm tâm niệm cho là đáng tự hào, phải giống một trò cười đến mức nào."
"Huống hồ... bách tính vô tội, sao lại phải cuốn vào chiến tranh loạn lạc?"
"Ngươi là... Dương Ngọc Hoàn?" Ngôn Băng Vân hỏi.
"Phải, ta là Ngọc Nô, cũng là hoàng điểu, mà nay, cũng là Minh Cơ."
◇◇
Trên đường về Ám Các, Tạ Doãn trắng trợn nắm tay Ngôn Băng Vân, cung nữ thái giám đi ngang qua lén lút nhìn bọn họ, Tạ Doãn như thể chỉ mong cho người ta biết, cố ý giơ tay cao lên.
Ngôn Băng Vân thấy hắn phiền, giật tay hắn ra đi lên trước, Tạ Doãn cũng không giận, lẽo đẽo đi theo, tỏ vẻ hờn dỗi với y.
"Sao Ngôn đại nhân lại vong ơn bội nghĩa qua cầu rút ván thế, mặc quần lên là trở mặt không nhận người nữa hả?"
"Câm miệng đi Tạ Doãn, nhân lúc ta còn chưa phát hoả, ngươi đến từ đâu thì biến về đấy đi."
"Uầy, Ngôn đại nhân dữ quá." Tạ Doãn vỗ ngực, "Nhưng rốt cuộc ta đắc tội ngươi ở đâu rồi?"
Ngôn Băng Vân nghe vậy liền đứng lại, ánh mắt ba phần giận dỗi, bảy phần lạnh nhạt: "Ta muốn ngươi đến cứu Minh Cơ, không phải muốn để ngươi lấy thân thể nàng làm vật chứa, cung cấp cho người khác!"
"Ngươi nói thế là oan cho ta quá rồi." Tạ Doãn bi thương nói, "Minh Cơ đã uống thuốc bất tử, vốn phải nhập tiên tịch, nhưng ba hồn bảy phách của nàng đã rời thân thể lâu lắm rồi, trước mắt có thế nào cũng không nhận lễ phi tiên được đâu. Hoàng điểu đến từ Côn Luân, chia cùng một thể với nàng thì sẽ có thể mãi mãi tránh được thiên lôi kiếp, sao lại không làm?"
"Vậy vị Quý phi nương nương kia thì sao?"
"Hoàng điểu khi đó cũng cứu nàng ta một mạng như thể, nó cứu mà, liên quan gì tới ta đâu?"
"Ngươi!" Ngôn Băng Vân chán nản, giờ không thể nói lý được nữa.
"Đừng có ghen nữa." Xong, Tạ Doãn dỗ dành y, "Ta sai rồi được chưa? Ta thật sự không phải vì ai cả, trước mắt nếu muốn đánh thức Minh Cơ, đây là cách tốt nhất rồi. Ta đã lệnh cho vũ hoàng dùng tinh phách để bảo vệ Minh Cơ, ngươi cũng có thể yên tâm rồi mà."
"Cút ngay, ai ghen hả!" Ngôn Băng Vân trợn mắt, "Ghen vì ngươi được một con chim thích bao nhiêu lâu à?"
"..."
"Vậy sao ngươi lại lừa Cảnh An, nói hoàng điểu không liên quan đến Quý phi?"
Lấy cái chết bảo vệ thế gian, dục hoả mà trùng sinh.
Như hoàng điểu, như Ngọc Hoàn, như Minh Cơ.
"Có một số việc, so với để mọi người đều biết, không bằng cứ thế giấu vào bụng."
Ngôn Băng Vân nghe lời hắn nói có ý khác, nhất thời sáng tỏ, cúi đầu bước đi, không nói nữa.
"Kế hoạch bước tiếp theo là gì đây?" Tạ Doãn vừa đi vừa cười hì hì dán vào Ngôn Băng Vân hỏi.
"Lá thư kia." Ngôn Băng Vân đáp, "Trường Minh cung lúc trước có một tiểu cung nữ, nàng là người duy nhất sống sót sau chuyện năm đó, có lẽ là vì nhỏ tuổi, thế nên được buông tha, chỉ đánh gãy chân vứt vảo Tân Giả Khố, chỉ là bây giờ điên điên khùng khùng, ta muốn đi xem xem."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.