Sáng sớm hôm sau, Tạ Doãn theo Ngôn Băng Vân vào diện thánh.
Lão hoàng đế đã qua nửa trăm tuổi nhưng vẫn còn rất khí phách, đứng trên đại điện nhìn chằm chằm vào hắn, sửa sang lại ống tay áo, một vẻ không giận tự uy, do dự hỏi: "Tiên sinh từ nơi nào đến?"
Tạ Doãn lắc lư dạo quanh một vòng, xem xét bày biện trong điện, cảm khái xà nhà tử đàn mạ vàng này rất có vận khí.
Cầm dạ minh châu trên đèn lên xem xét rồi lại bỏ xuống, nửa ngày sau mới đứng yên lại, hắn đáp: "Từ tẩm điện của Ngôn đại nhân đến."
Tiên sinh vào cung là chuyện bí mật, thế nên hôm nay không thượng triều, trong điện chỉ có mấy người, tính cả Ngôn Băng Vân, đều là hạ trọng thần thân tín trong triều. Trước mắt nghe mấy lời cợt nhả của hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít sâu vào.
Đám đại quan hiển quý này vẫn luôn qua lại với Ám Các, biết rõ bản tính Ngôn Băng Vân, trong mắt bọn họ, Ngôn Băng Vân là một kẻ lòng dạ thâm hậu, hành sự ác độc khắc nghiệt mà tàn nhẫn, còn đáng sợ hơn cái vị tiên nhân không biết thật giả đến từ hẻm Ô Y đang đứng trong điện nhiều.
Bọn họ không dám nói lời nào, sợ tà hoả của Ngôn Băng Vân châm lên đầu mình, lại lén ngó nhìn y, suy đoán bước tiếp theo y sẽ xông đến giáng một quyền xuống gương mặt tuyệt mỹ của Tạ Doãn, hay là sẽ thọc một kiếm vào bộ ngực cường tráng kia.
Nhưng mà ngoài dự đoán của bọn họ, Ngôn Băng Vân không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/218311/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.