◇◇
Trong cung cấm đi lại ban đêm, nhưng bởi vì Ám Các hành sự bí mật, thế nên trước nay thường không đợi truyền triệu mà đến gặp Hoàng Đế luôn, Ngôn Băng Vân cùng Tạ Doãn đi thẳng đến trước tẩm cung thiên tử.
Tiểu thái giám ở Trường Minh cung bảo Ngôn Băng Vân đợi một lát, xoay người vào trong một chuyến rồi mang vẻ mặt khó xử đi ra, nói rằng mấy ngày nay Hoàng Thượng vì Minh hậu mà bi thương quá độ, vẫn đang bệnh, vừa nãy khó khăn lắm mới nghỉ được, bảo Ngôn các lão ngày mai hẵng đến.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã truyền ra tiếng đàn du dương, giọng hát nhẹ nhàng ê a của nữ tử xuyên qua khe cửa, rên rỉ không dứt bên tai.
Tạ Doãn nhướn mày, quay đầu nói với Ngôn Băng Vân, bày ra biểu cảm hết sức khoa trường: "Lão nhân này được đấy, nghe động tĩnh thì cũng còn phải sống được hai ba mươi năm nữa, giết thì đúng là tội lỗi thật."
Lời còn chưa dứt, Ngôn Băng Vân đã vội tiến lên che miệng hắn, nhíu mày: "Đây là Hoàng Cung, tai vách mạch rừng, phải chú ý lời nói."
"Sợ cái gì." Tạ Doãn tóm lấy tay y, không dễ phát hiện mà nhéo hai cái, "Nếu như ngươi muốn lão chết, không tới một khắc là lão đã có thể đến chỗ Minh Vương rồi."
"Đúng là ta muốn lão chết." Ngôn Băng Vân xoay người liếc nhìn cửa cung, thần sắc hờ hững nói, "Nhưng ta không muốn lão chết không minh bạch."
Không thể diện thánh, Tạ Doãn theo Ngôn Băng Vân cùng trở về Ám Các.
Ngôn Băng Vân đưa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/218310/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.