◇◇
Ngôn Băng Vân thi pháp triệu hồi bội kiếm, kiếm có linh, bởi vì dính máu của Tạ Doãn mà giờ phút này hoảng sợ run rẩy trên tay y.
"Tại ta."
Ngôn Băng Vân trầm giọng trấn an, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng mây đen đầy trời, mấy vạn hung thú trong tứ phương vực theo sương đen rít gào xông ra, xét tan tác tiên trận chỉnh tề của Đào Nguyên ban nãy.
Tạ Doãn đứng trong mắt trận long hổ cục, tựa như võ thần Tu La trở về từ trong máu tanh địa ngục sâu thẳm.
Đã lâu rồi hắn không bị linh khí phẩm cấp cao đến thế làm tổn thương, lỗ thủng chưa kép lại trước ngực vẫn còn không ngừng trào máu. Đó là kiếm của Ngôn Băng Vân.
... Muốn giết ta ư?
Trong tay áo hắn còn giấu đoá vô diệp sơn trà hái từ Bồng Lai về, là để cho y. Hoa này được tộc quỳ long trấn thủ tiên sơn bảo vệ, hắn đã phải tốn công lắm mới lấy được, lúc gần đi nhất thời không để ý bị súc sinh kia cắn đứt gân mạch tay trái, đến giờ còn chẳng có sức nâng tay lên.
Trên đường trở về hắn còn đang nghĩ, lễ vật phí tâm đến thế mới lấy được, cũng xứng với một hai câu tốt lành chứ, mang đến đền tội với sư phụ nhất định sẽ khiến y hài lòng. Nói gì bây giờ nhỉ? Thôi thì nói, hôm qua ta lỡ lời, nói ra những lời hỗn xược ấy, cũng không nên thô bạo với người, nể tình vết thương này, Vân nhi tha thứ cho ta đi nhé.
Khổ nhục kế.
Hắn dùng quen rồi.
Tạ Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/1144816/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.