Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi nhớ kỹ khung cảnh buổi chiều, Tiêu Chiến ngồi trong biển hoa đỗ quyên ấy, góc áo anh được gió xuân nhẹ vén lên, anh lặng lẽ vẽ biển hoa trước mặt.
Vương Nhất Bác tự cảm thấy mình không phải người xem trọng vẻ bề ngoại, nhưng trong nháy mắt ấy, cậu cũng bị Tiêu Chiến câu mất linh hồn bé nhỏ. Sắc đẹp ở trước mắt, Vương Nhất Bác cũng không cân nhắc quá nhiều, lặng lẽ đi lên nói với bức tranh kia: "Đẹp thật đấy."
Tiêu Chiến không get được ý trong lời Vương Nhất Bác, quay đầu lại cho cậu một nụ cười tười, nói: "Cảm ơn." Nói xong liền tiếp tục cầm bút vẽ bức tranh anh còn chưa hoàn thành. Vương Nhất Bác vì thế lại nói thêm một câu nữa, "Em bảo là người cơ."
Tiêu Chiến ngạc nhiên đến rơi cả bút, đầu quay sang mang một vẻ nghi ngờ nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác rất vừa lòng với phản ứng của anh, vươn tay ra, "Chào anh, em tên là Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến do dự vươn tay, "Tiêu Chiến."
Sau ngày hôm đó, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dần dần quen nhau, khi Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nhỏ hơn mình những 6 tuổi, anh lại lần nữa cảm thấy mình già, Vương Nhất Bác lại nói, "A Chiến không già chút nào, trẻ lắm, tuổi tác không phải là khoảng cách giữa chúng ta."
Tiêu Chiến cứ như thế ngã vào vòng tay của cậu niên hạ Vương Nhất Bác, liên tục biến đổi giữa sói con và cún con.
Vương Nhất Bác nhớ rõ cái ngày mà cậu và Tiêu Chiến tỏ rõ lòng nhau, tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-do-quyen-va-hai-duong/213411/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.