❌ Vui lòng đọc tag trước khi vào truyện ❌
________________
Trên thế gian này đã không còn thứ gì có thể giữ anh lại được nữa rồi.
Ngày đầu tiên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau, là một ngày hoa đỗ quyển nở khắp đỉnh núi. Vương Nhất Bác của lúc này đang nhớ về cái ngày đẹp nhất trong hai mươi năm cuộc đời cậu.
Cuối đông vào xuân, Vương Nhất Bác đang trồng hải đường trong căn nhà nhỏ mà cậu và Tiêu Chiến cùng nhau mua, Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh hoa hải đường nở rộ, nhân mấy ngày nay anh không ở nhà, Vương Nhất Bác liền nghĩ phải trồng cho nhanh, đợi đến mùa xuân sẽ kịp nợ. Khi đó, Tiêu Chiến nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại càng hắng hái, khoé miệng cũng không che giấu được nụ cười. Đến cả bùn lầy dính lên đôi giày mà cậu thích nhất cũng không thèm để ý.
Vương Nhất Bác trồng một gốc hải đường xong, khi đang chuẩn bị trồng cây tiếp theo, thì bạn của cậu tới chơi.
Lúc Lý Nham đẩy hàng rào đi vào sân, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm cuốc đất. Có lẽ là nóng, dùng bàn tay dính bùn lau mặt, trên mặt cũng dính bùn theo, nhưng nhiều bùn nhất vẫn là đôi giày của cậu.
Lý Nham lặng lẽ cười, đôi giày kia, là quà sinh nhật mà Tiêu Chiến mua cho cậu, lúc trước Vương Nhất Bác chỉ thỉnh thoảng mang ra khoe, không bao giờ đi. Lý Nham là người đầu tiên trong đám bạn cậu nhìn thấy đôi giày này, khi đó ánh mắt Vương Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-do-quyen-va-hai-duong/213410/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.