Có lẽ là bởi vẻ mặt đều đã bị giấu trong bóng tối, Vương Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cái thứ đêm tối này, ngoài việc mang tới cảm giác sợ hãi cho người ta, thì còn có thể làm cho con người không còn e dè nữa.
Sự thật vốn chính là thế, không thể càng tệ hơn được.
Vương Nhất Bác kéo chậm giọng nói: "Cậu tức giận, không vui, cậu nói cho tôi biết. Mắng tôi cũng được, phát giận cũng được. Đừng im lặng, tôi không biết cậu đang nghĩ gì."
Phía bên kia Tiêu Chiến vang lên âm thanh quần áo ma sát, tiếp đó tiếng bước chân cũng vang lên theo.
Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến muốn về, đầu óc ngây ngốc, cơ thể không qua suy nghĩ đã di chuyển, hắn lao xuống cầu thang, giơ tay ôm lấy bóng đen kia. Ánh đèn cũng chợt sáng lên theo bước chân gấp gáp của hắn.
Tiêu Chiến bị hắn đâm cho đập vào tường, bởi đối phương dùng quá nhiều lực, gáy anh đập vào tường, một tiếng rên rỉ cũng phát ra từ mũi, anh theo đó ngẩng đầu lên.
Ánh đèn mờ nhạt cứ như vậy chiếu sáng khuôn mặt anh.
Vương Nhất Bác đang định mở miệng, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ mang theo ánh nước của anh, hắn sững người ngay tại chỗ, nuốt nước miếng nhưng lại chẳng thể nói ra câu nào.
Tiêu Chiến tránh ra, dùng sức đẩy người hắn.
"Cậu khóc à?" Vương Nhất Bác phát hiện ra chuyện này, tay chân trở nên luống cuống. Hắn giơ tay muốn nắm lấy Tiêu Chiến, muốn thấy rõ khuôn mặt anh. Mà sức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723431/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.