Tiêu Chiến làm cho hắn có cảm giác bất an, rất khó hình dung. Chỉ là, chưa đợi hắn nghĩ ra cách, hai người đã tới nơi rồi.
Tiêu Chiến lái vào trong khu dân cư, đỗ trên bãi đất trống, ý bảo Vương Nhất Bác xuống xe.
Vương Nhất Bác thầm hận quãng đường này còn chưa đủ xa.
Hắn do dự, cuối cùng bàn tay đã đặt lên cửa xe rồi vẫn thu lại, hắn nói: "Tiêu Chiến, tôi hơi say, cậu đưa tôi lên nhà đi."
Tiêu Chiến: "Anh không say."
Vương Nhất Bác: "Tôi say rồi. Cậu đưa tôi lên."
Hai người giằng co, Vương Nhất Bác vẫn không chịu nhúc nhích. Lúc này hắn có nghị lực hơn cả Tiêu Chiến, kiên trì không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng Tiêu Chiến đầu hàng trước, hỏi: "Đạo diễn Vương, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Vương Nhất Bác không biết bản thân muốn làm gì, nhưng hắn cảm thấy không thể để Tiêu Chiến cứ thế mà đi được.
Vương Nhất Bác nói: "Cậu đưa tôi tới cửa. Tôi không làm gì cậu đâu, chỉ là muốn nói rõ ràng với cậu thôi, được không?"
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng vẫn mở cửa xe, cùng hắn đi xuống. Chỉ là anh đi cách hắn một mét, không lại gần.
Trong không gian tối tăm, tư thế của anh làm Vương Nhất Bác thấy không rõ nét mặt.
Vương Nhất Bác muốn bảo anh lại gần đây, lại không đành lòng. Dưới đáy lòng hắn nảy sinh một cảm xúc thất vọng.
Hắn cảm thấy mình đã sai lại càng lúc càng sai nhiều hơn. Hắn dỡ một tấm gỗ từ một lỗ hổng này ra để che lên lỗ hổng khác, cuối cùng lại tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723430/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.