Vương Nhất Bác ngồi đó, chôn đầu sâu dưới cánh tay, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Tiêu Chiến lại gần, hỏi một câu: "Đạo diễn Vương, anh uống nước không?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm từ dưới lên trên. Nhìn một lúc, không chỉ không thu hồi mà ánh mắt còn trở nên sâu thẳm, lúc sáng lúc tối.
Tiêu Chiến chỉ nghĩ đây là ảo giác của mình. Anh nghĩ vừa rồi hai người hẳn là đã nói rõ ràng, anh cũng không lộ ra sơ hở gì, đạo diễn Vương không nên có thái độ này với anh mới đúng.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng thì đặt cốc nước lên bàn.
Lưu Phong theo sau anh, thấy một cảnh này, lại cầm cốc nước lên, đặt lại lên tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: "..."
Lưu Phong dùng khẩu hình nói: "Kiên trì một chút. Thành tâm một chút. Đạo diễn Vương rất cần được chăm sóc nâng niu."
... Được rồi.
Xung quanh đã có người để mắt tới, các nhân viên công tác còn đang chỉnh sửa lại những thước phim hôm nay, chưa kịp về. Họ nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của Tiêu Chiến, nở nụ cười ý vị.
Ánh mắt kia đương nhiên không mang theo ác ý, chỉ là Tiêu Chiến có tâm sự, nên cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Trong khoảnh khắc anh nhớ tới chuyện Vương Nhất Bác nói đã có người mình rất thích, còn sắp ở bên nhau. Trong khoảnh khắc ấy, anh cũng lại nghĩ tới những lời nói linh tinh của Dư Huy Kim chiều nay, suy đoán giữa anh và Vương Nhất Bác có mối quan hệ không đơn thuần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723422/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.