Giống như Vương Nhất Bác đã nói, một diễn viên giỏi, dù là dùng vẻ mặt khoa trương, trông cũng sẽ rất tự nhiên.
Tiêu Chiến đối diễn chính diện với bà, bị bà ảnh hưởng, rất nhanh đã nhập vai. Bị bà bức bách, giọng nói tự nhiên trở nên khẩn trương, toàn thân cứng đờ nói: "Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi đã ạ."
Diệp Đình giơ tay làm động tác vuốt mái tóc dài, nhưng rõ ràng mái tóc lúc này là một kiểu tóc ngắn. Tay rơi vào giữa không trung, nhưng miệng thì vẫn cứ hùng hổ: "Ai là cô của cậu?!"
Tiêu Chiến chần chừ hỏi: "Bác... bác gái?"
Diệp Đình phụt nói: "Bác cái em gái cậu!"
Trịnh Uấn được Tiêu Chiến che sau lưng, vốn đã tới cảnh của cô ta, nhưng cô ta lại không biết nối tiếp hai người thế nào, không thể khớp được với tiết tấu của cả hai.
Vương Nhất Bác vẫn chưa nói cắt.
Tiêu Chiến bó tay, đành phải thuận theo, nắm lấy tay Diệp Đình, nói: "Cô ơi, cô nghe thầy giáo giải thích đi đã ạ, là do cháu sai, không phải do Nguyên Nguyên đâu ạ."
Diệp Đình đột nhiên rụt tay lại, tùy cơ ứng biến cho anh một ánh mắt ghét bỏ.
Trịnh Uấn cuối cùng cũng phản ứng lại kịp, thét lên: "Dám mắng tôi? Điên rồi sao?"
Diệp Đình: "Mắng đấy thì làm sao! Bây giờ mẹ là mẹ của con!"
Trịnh Uấn ôm cánh tay Tiêu Chiến đọc lời thoại, bị khí tràng của Diệp Đình áp chế, càng về sau cô ta càng tới gần Tiêu Chiến hơn. Ngay lúc Diệp Đình giả vờ giơ tay muốn đánh cô ta, thì cô ta thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723407/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.