Vương Nhất Bác-người này rất sợ phiền, tính tình thoạt nhìn cũng có chút hung dữ, nhưng thực ra làm việc rất kiên nhẫn, hiểu rõ lòng người, cũng rất nhạy bén với cảm xúc.
Lưu Phong hỏi: "Vẫn chưa nghĩ ra à?"
Vương Nhất Bác nhả khói, gật đầu bảo: "Không nghĩ ra nổi."
Lưu Phong ngồi xuống đối diện hắn, do dự rồi cẩn thận nói: "Vậy thì đừng nghĩ nữa."
"Nhưng tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi?" Vương Nhất Bác bóp bóp trán, ngơ ngẩn, "Thật không khoa học."
Lưu Phong kích động nói: "Có rất nhiều chuyện khoa học không giải quyết được đâu! Khoa học ngay cả bệnh trọc đầu còn không giải quyết được kia kìa!"
Vương Nhất Bác nói: "Tôi không bị trọc đầu, không cần khoa học giúp giải quyết."
Lưu Phong: "Có lẽ anh ấy chỉ muốn an tĩnh lại một chút thôi, anh cứ để anh ấy được yên."
Vương Nhất Bác đấu tranh: "Cậu ấy nhàn quá không có gì làm hay sao mà lại muốn an tĩnh?" Lưu Phong: "Có khi là thất tình?"
Vương Nhất Bác cả giận nói: "Sự nghiệp còn chưa thành, còn nghĩ gì tới nhi nữ tình trường?"
Lưu Phong: "... Anh không có trái tim."
Vương Nhất Bác liếc nhìn cậu ta: "Cậu không có tiền thưởng."
Lưu Phong hét to: "Em sai rồi! Em sai rồi còn chưa được sao?!"
Vương Nhất Bác dí tắt đầu thuốc, khẳng định: "Chắc chắn cậu có chuyện lừa tôi. Cả hai người các cậu."
Lưu Phong yếu ớt nói: "Thì anh nói công việc là quan trọng nhất còn gì, những chuyện khác đều chỉ là yêu tinh quấy phá."
"Được rồi, chờ tôi quay xong bộ phim này." Vương Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723373/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.