Chương trước
Chương sau
Ăn sáng xong Vương Nhất Bác còn phải đi quay phim, thái độ của Tiêu Chiến làm cho hắn hơi buồn bực nhưng vẫn chưa tới mức canh cánh trong lòng. Hắn và Lưu Phong nói chuyện vài câu, không đi đến được kết luận nào, đành cất điện thoại lại vào túi, tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.
Bảy giờ sáng, tất cả nhân viên vào chỗ, chính thức quay cảnh hôm nay, nhân viên công tác của cả đoàn bắt đầu bận bịu.
Tiếc là tình hình hôm nay không được khả quan cho lắm. Hôm nay họ phải quay một cảnh lớn, mỗi lần một cảnh quay đi qua, luôn có diễn viên không vào được trạng thái, mọi người thay phiên phạm sai lầm, làm liên lụy tới nhau, huyền học vĩ đại mà khó hiểu bắt đầu có hiệu quả, làm cho Vương Nhất Bác tức tới đau nứt cả đầu.
Biểu hiện của dàn diễn viên bên kia cũng bất tận như ý người, người thu âm và phó đạo diễn tình cảm mãnh liệt nổi lên, nổi điên với nhau ngay tại chỗ.
Vương Nhất Bác cố gắng không nổi quạu, chịu đựng, để mọi người tạm đi nghỉ trong vòng mười lăm phút.
Hắn đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa sau, châm điếu thuốc cho mình.
Ánh đỏ lập lòe, khói trắng bốc lên. Bóng người xa xa nhìn qua làn khói trở nên thật mông lung.
Mỗi lúc như vậy, Vương Nhất Bác không khỏi nghĩ, nếu như đám diễn viên này có thể dụng tâm như Tiêu Chiến thì tốt rồi. Toàn tâm toàn ý dùng khoảng thời gian này để quay "Dạ Vũ", không diễn nhiều phim một lúc, không yêu đương, không nghịch điện thoại, không chơi trò mưu mô, không trộm lười biếng. Nếu làm được, hắn tin rằng "Dạ Vũ" nhất định có thể trở thành một tác phẩm xuất sắc lưu danh sử sách.
Tiêu Chiến...
Vương Nhất Bác nhíu mày, rút điện thoại ra xem.
Hắn lại nhắn thêm một tin nữa cho Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác: Cảm ơn hôm qua cậu đã đưa tôi về khách sạn.
Nửa tiếng sau, đối phương nhắn lại một câu.

Tiêu Chiến: Không có gì.
Vương Nhất Bác nhìn ba chữ đơn giản kia, cảm thấy tất cả mọi tâm tình buồn bực đều bị đè nén trong lòng.
Vì sao làm gì cũng không được thuận lợi? Chính là bắt đầu từ chỗ Tiêu Chiến.
Ngón tay hắn run rẩy trong không trung, hắn gạt bớt tàn thuốc, sau đó ngậm vào trong miệng, gõ một hàng chữ ra.
Vương Nhất Bác: Tối qua tôi không làm chuyện gì đó kì quái chứ?
Tiêu Chiến: Không.
Vương Nhất Bác: Vậy cậu nhắn nhiều thêm hai chữ đi?
Tiêu Chiến:??
Sự khó hiểu trong lòng Vương Nhất Bác bị kéo tới cực hạn. Hai dấu chấm hỏi của Tiêu Chiến phải là hắn gửi mới đúng. Hắn hoài nghi nhìn về phía Lưu Phong, người kia đang cầm bảng lịch trình ngẩng đầu nhìn hắn đầy vô tội.
Vương Nhất Bác phun ra một hơi dài, vẫy tay với Lưu Phong.
Lưu Phong chạy tới hỏi: "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Tối qua, Tiêu Chiến đưa tôi về khách sạn, sau đó thì sao?"
"Sao anh lại hỏi chuyện này?" Lưu Phong giả vờ trấn định, "Sau đó thì gửi tin nhắn bảo em tới chăm sóc cho anh."
Lưu Phong cho Vương Nhất Bác xem tin nhắn, nội dung trên đó rất đơn giản, bình thường, không khác gì tin nhắn gửi cho hắn.

Vương Nhất Bác hỏi: "Sao lại thế nhỉ?"
Lưu Phong nói: "Làm gì có nhiều chuyện khó hiểu tới vậy? Hôm nay anh ấy không có việc, anh cứ kéo anh ấy bàn chuyện công việc là rất không thích hợp. Em nói này, anh để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút đi."
Vương Nhất Bác nhìn cậu ta một chút, lại cúi đầu gõ chữ.
Vương Nhất Bác: Cảnh tiếp theo của cậu rất quan trọng, có cần tôi giảng giải cho cậu một chút không?
Người bên kia nhắn lại rất nhanh nhưng cũng rất quy củ, cứng nhắc.
Tiêu Chiến: Cảm ơn đạo diễn Vương, nhưng tôi muốn tự mình cân nhắc trước. Tôi đã đọc kịch bản nhiều lần, trạng thái trước mắt vẫn khá tốt, bị ảnh hưởng nhiều sẽ bị quấy nhiễu.
Vương Nhất Bác giơ điện thoại cho Lưu Phong xem: "Cậu nhìn đi. Vì sao lại thành ra thế này?"
Lưu Phong muốn nói lại thôi, tờ giấy trên tay đã bị vò nhàu lại, cậu ta bất đắc dĩ đáp: "... Đạo diễn Vương, anh đừng lo cho anh ấy nữa có được không?"
Vương Nhất Bác nhìn Lưu Phong như một người xa lạ: "Tại sao phải làm vậy? Cậu ấy là diễn viên tôi tìm vào đoàn, cậu bảo tôi đừng lo cho cậu ấy nữa? Tôi rõ ràng đang nói chuyện công việc với cậu ấy."
Lưu Phong: "..." Công việc gì chứ, sự lươn lẹo của anh, có ai lại không nhìn ra?
Vương Nhất Bác dựa lưng vào tường, nhìn điện thoại thêm một lúc nữa, sau khi cảm thấy không thể nào nghĩ ra nổi, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Hắn vẫy tay với Lưu Phong: "Quay tiếp thôi."
Cũng may công việc của đoàn phim rất bận, chẳng mấy chốc Vương Nhất Bác đã bị phân tán sự chú ý. Chờ tới khi hắn quay xong lịch trình hôm nay, tổng kết lại, đã không còn tâm trí đâu để nghĩ tới những chuyện lung tung lộn xộn đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.