Vương Nhất Bác phiền lòng, cầm áo khoác bên cạnh lên, lại mắng: "Toàn mùi đồ nướng."
Hắn nghĩ một lúc lại hoài nghi hỏi: "Sao tôi không nhớ là hôm qua tôi có đi ăn đồ nướng?"
Lưu Phong: "..." Thôi anh đừng nói gì nữa đi.
Vương Nhất Bác ôm đầu: "Để tôi nhớ lại. Loạn quá. Tôi nhớ rõ Tiêu Chiến đưa tôi về, sau đó hẳn là tôi đi ngủ. Tửu phẩm của tôi rất tốt, sẽ không làm ra chuyện gì."
Lưu Phong hốt hoảng trong lòng, nắm lấy vạt áo khoác của mình, nói: "Đạo diễn, xem điện thoại đi, xem xem hôm nay có chuyện gì mới mẻ không, con người không thể chăm chăm nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm qua!"
Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn cậu ta, nhưng lướt di động đúng là sở thích của hắn vào mỗi sáng sớm, hắn không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra từ túi áo khoác, mở khóa.
Lưu Phong còn chưa kịp kiêu ngạo vì sự thông minh nhanh nhạy của mình, đã nghe Vương Nhất Bác cười to bảo: "Fan kia của Tiêu Chiến, đúng là một thiên tài!"
Lưu Phong run sợ nói: "Đạo diễn, anh đừng có mới sáng sớm đã lướt tin về Tiêu Chiến có được không?"
"Fan kia của cậu ấy gửi cho tôi ảnh chụp của Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác cười run rẩy, "Fan kia rốt cuộc nghĩ gì vậy nhỉ? Cô ấy không đi làm marketing thật đáng tiếc!"
Lưu Phong bây giờ chỉ cần vừa nghe thấy hai chữ Tiêu Chiến là đã thấy tê dại cả da đầu.
Vương Nhất Bác hỏi cậu ta: "Cậu xem không?"
Lưu Phong kiên quyết nói: "Không xem."
Vương Nhất Bác: "Không xem thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723370/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.