Anh đi lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng phát hiện linh vật của đoàn phim đã biến mất, liền nhắn tin cho anh.
Vương Nhất Bác: Cậu đâu rồi?
Tiêu Chiến: Bệnh viện.
Nhắn xong tin này, bên kia không nhắn lại.
Tiêu Chiến cầm di động suy nghĩ, lại nhắn thêm.
Tiêu Chiến: Tôi sắp về rồi đây.
Vương Nhất Bác vẫn không đáp lời.
Tiêu Chiến cầm bình truyền dịch, cấp tốc chạy về đoàn phim.
Chờ tới khi Tiêu Chiến về, đã gần hai giờ chiều, Vương Nhất Bác vừa bận xong, chuẩn bị ăn cơm.
Vương Nhất Bác bưng cơm hộp tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của anh một lát, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tiêu Chiến liếc nhìn hộp cơm của hắn, phát hiện hôm nay ăn thịt gà hầm khoai tây, trứng xào cà chua, còn có cả thịt kho tàu.
Là món anh thích ăn, tiếc là bây giờ anh lại chẳng muốn ăn gì.
Vương Nhất Bác cầm đũa chọc chọc cục cơm đã đông cứng lại, nói: "Quay xong cảnh hôm nay, cậu nghỉ một tuần đi. Tôi đã bảo Lưu Phong đi sửa lại bảng phân công công việc."
Tiêu Chiến muốn mở miệng, Vương Nhất Bác lại không cho anh được phép phản kháng, nói: "Cứ vậy đi, tôi không định thương lượng với cậu đâu."
Tiêu Chiến thấy sắc mặt hắn không vui, bèn gật đầu. Lát sau anh lại nói: "Cảm ơn."
Vương Nhất Bác hỏi: "Buổi sáng, cậu định nói gì với tôi?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Anh phát hiện ra rồi?"
Vương Nhất Bác: "Bình thường không còn chuyện gì cậu sẽ đi ngay, nào có chuyện ngoan ngoãn ngồi ăn vạ bên cạnh tôi như vậy?"
Tiêu Chiến im lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723348/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.