Anh đi lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng phát hiện linh vật của đoàn phim đã biến mất, liền nhắn tin cho anh. Vương Nhất Bác: Cậu đâu rồi? Tiêu Chiến: Bệnh viện. Nhắn xong tin này, bên kia không nhắn lại. Tiêu Chiến cầm di động suy nghĩ, lại nhắn thêm. Tiêu Chiến: Tôi sắp về rồi đây. Vương Nhất Bác vẫn không đáp lời. Tiêu Chiến cầm bình truyền dịch, cấp tốc chạy về đoàn phim. Chờ tới khi Tiêu Chiến về, đã gần hai giờ chiều, Vương Nhất Bác vừa bận xong, chuẩn bị ăn cơm. Vương Nhất Bác bưng cơm hộp tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của anh một lát, ngồi xuống bên cạnh anh. Tiêu Chiến liếc nhìn hộp cơm của hắn, phát hiện hôm nay ăn thịt gà hầm khoai tây, trứng xào cà chua, còn có cả thịt kho tàu. Là món anh thích ăn, tiếc là bây giờ anh lại chẳng muốn ăn gì. Vương Nhất Bác cầm đũa chọc chọc cục cơm đã đông cứng lại, nói: "Quay xong cảnh hôm nay, cậu nghỉ một tuần đi. Tôi đã bảo Lưu Phong đi sửa lại bảng phân công công việc." Tiêu Chiến muốn mở miệng, Vương Nhất Bác lại không cho anh được phép phản kháng, nói: "Cứ vậy đi, tôi không định thương lượng với cậu đâu." Tiêu Chiến thấy sắc mặt hắn không vui, bèn gật đầu. Lát sau anh lại nói: "Cảm ơn." Vương Nhất Bác hỏi: "Buổi sáng, cậu định nói gì với tôi?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Anh phát hiện ra rồi?" Vương Nhất Bác: "Bình thường không còn chuyện gì cậu sẽ đi ngay, nào có chuyện ngoan ngoãn ngồi ăn vạ bên cạnh tôi như vậy?" Tiêu Chiến im lặng, nghĩ lại lúc ấy mình chỉ đứng đó lâu hơn một chút thôi mà, sao có thể coi là ăn vạ. "Chỉ muốn nói một câu cảm ơn anh." "Có gì đâu mà cậu muốn nói cảm ơn với tôi?" Vương Nhất Bác hỏi, "Tôi đối xử với cậu tốt lắm sao?" Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Vô cùng tốt." Vương Nhất Bác còn đang không biết bản thân mình có điểm nào tốt, Tiêu Chiến đã nói tiếp: "Giúp tôi xả giận, giúp tôi chấm dứt hợp đồng, cho tôi diễn một nhân vật quan trọng tới vậy..." Vương Nhất Bác: "Nhân vật là tự cậu giành được, còn có quan trọng hay không quan trọng, thì phải xem cậu diễn thế nào." Tiêu Chiến không khỏi hỏi một câu: "Tôi diễn thế nào?" Ánh mắt Vương Nhất Bác lấp lóe, hắn cười bình phẩm: "Trên phương diện chuyên ngành của cậu, thì vẫn khá tốt." Tiêu Chiến cân nhắc. Trong mắt Vương Nhất Bác, chuyên ngành của anh chính là đánh võ. Thế nên bỏ việc đánh võ qua một bên, thì cũng chỉ ở mức bình thường. Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên anh đóng phim điện ảnh, đúng là không có kinh nghiệm gì. Dù là tìm vị trí ống kính, hay là xử lí các chi tiết, đều nhờ có mọi người giúp đỡ anh khắc phục sai sót. Anh từng học lí thuyết, nhưng thực hành lại không đơn giản như vậy. Anh còn có rất nhiều vấn đề cần phải học tập thêm. Vương Nhất Bác đã tận tâm tận lực dạy cho anh rất nhiều điều. Vương Nhất Bác bỗng chìa hộp cơm ra trước mặt anh: "Muốn ăn không?"
Tiêu Chiến: "... Không." "Vậy cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Vương Nhất Bác sờ sờ cổ nói, "Nhìn tới mức tôi ngứa ngáy cả lên rồi." Lúc này Tiêu Chiến mới phản ứng lại, vội dời mắt. Vương Nhất Bác xúc hai ba miếng cơm hộp đã nguội lạnh, lại hỏi: "Được nghỉ rồi cậu định đi đâu chơi không?" Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay trái của mình, gãi gãi miệng vết thương đã kết vảy, đáp lại: "Tôi chưa có kế hoạch gì." Vương Nhất Bác: "Cậu từng đi chơi ở những đâu rồi?" Tiêu Chiến chần chừ một lát, đáp: "Tôi không thích đi du lịch lắm." Tính cách Tiêu Chiến khá trầm lặng, không thích giao tiếp, cũng không thích tới nơi đông người ồn ào. Ở nhà đọc sách, học tập, làm việc, nấu cơm, làm gì cũng đều tốt, vẫn nhẹ nhàng hơn là đi du lịch. Vương Nhất Bác đồng ý: "Tôi cũng không thích lắm. Vì công việc, cả ngày phải xuôi nam ngược bắc, thế nên nghỉ rồi thích ở lì trong nhà." Tiêu Chiến hà hơi vào lòng bàn tay, nhét tay phải vào trong túi. Tay trái bởi đang truyền dịch, chỉ có thể nhét vào túi áo khoác. Nhưng với thời tiết này, cái tay đang truyền dịch căn bản không thể nào ấm lên được. Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn, đứng lên gọi: "Lưu Phong! Lưu Phong đâu!" Lưu Phong đang cầm bát, đứng cách đó hơn nửa cái phim trường, chủ động báo cáo công việc: "Đạo diễn Vương! Em lập bảng phân công công việc xong rồi!" Vương Nhất Bác: "Tôi trưng dụng túi chườm nóng của cậu!" Lưu Phong: "..." Chỉ biết dùng đồ của trợ lý thôi. Cậu ta quá thảm mà. Vương Nhất Bác hét tiếp: "Mau mang tới đây cho tôi!" Lưu Phong giả vờ kêu "oa" lên một tiếng, bảo người hỗ trợ trong đoàn phim đi siêu thị mua một túi chườm nóng mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]