Kê Thanh cùng Phong Cẩm Thành ngồi chờ kết quả, lúc bác sĩ Lâm cầm bảngkết quả kiểm tra đi vào, Kê Thanh toan đứng dậy tiến lên, nhưng lại bịPhong Cẩm Thành nắm lấy cái tay nhỏ kéo cô trở lại: “Bà xã, bụng đã lớnnhư vậy, cẩn thận một chút”.
Bác sĩ Lâm liếc Phong Cẩm Thành một cái, không khỏi cười thầm. Haingười này quả thực là rãnh rỗi không có gì làm, yêu nhau quá nên giày vò và lừa gạt nhau đây mà. Từ khổ nhục kế đến chỉnh sửa kết quả xétnghiệm, nếu bệnh nhân nào cũng như vậy thì bệnh viện của bọn họ cũngchẳng còn phải lo đến hiệu quả và lợi ích của việc chữa bệnh gì nữa, chỉ riêng tiền kiểm tra tổng quát thôi cũng đã đủ lời rồi.
Máy điều hòa bật khá lạnh, nhưng Kê Thanh vẫn cảm thấy có chút nóng, cô căng thẳng đến tim đập thình thịch, bàn tay đổ mồ hôi hột: “Bác sĩ Lâm, kết quả như thế nào? Bệnh của Cẩm Thành...”.
Bác sĩ Lâm thở dài, hắn phát hiện lần đầu tiên nói dối thật không dễdàng gì, hơn nữa với thân thể và sức khỏe hiện tại của Phong Cẩm Thànhthì có thể nói là khỏe như trâu vậy. Xem đến chức năng tim phổi của cậuta, bác sĩ Lâm đánh giá nếu sống đến hơn chín mươi tuổi cũng không cóvấn đề gì đáng ngại, bởi vậy đối với câu hỏi của Kê Thanh có chút do dự.
Trông thấy bác sĩ Lâm do dự như vậy, càng khiến Kê Thanh cho rằng Phong Cẩm Thành không còn nhiều thời gian nữa, không tự chủ cả người liền mềm nhũn, nếu không phải Phong Cẩm Thành đang ôm lấy eo của cô, thì có lẽcô đã ngã trên mặt đất rồi.
Phong Cẩm Thành đỡ cô ngồi ngay ngắn trên ghế, trợn mắt nhìn bác sĩ Lâm một cái, bác sĩ Lâm vô tội khoát khoát tay, Kê Thanh yếu đuối nhất thời liền tỉnh lại, nếu bản thân mình không chịu nổi thì Phong Cẩm Thành làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu dũng cảm nhìn bác sĩ Lâm, trong mắt lộ ratia hy vọng, khiến bác sĩ Lâm càng thêm áy náy, chẳng qua dưới ánh mắtcủa Phong Cẩm Thành, vẫn phải kiên trì nói: “Theo như kết quả kiểm tra,cũng chưa xác định được kết quả cuối cùng, nếu là khối u thì xác suấtlành tính cũng khá lớn...”.
Lương tâm hành nghề của bác sĩ Lâm mù mịt, dùng một chút thuật ngữchuyên ngành thật thật giả giả nói với Kê Thanh, khiến cô nghe đến mâymù dày đặc, nhằm để cô nghe nhưng không hiểu được, chỉ đại khái biếtbệnh của Phong Cẩm Thành là giai đoạn đầu, nghiêm trọng hay không cònphải xem phát triển của khối u, cả đống phim chụp X quang kia cô căn bản nhìn không hiểu, nửa vui nửa buồn, rốt cục còn có hy vọng.
Dọc trên đường về nhà, Phong Cẩm Thành lén lén nhìn vợ, vào đến nhàPhong Cẩm Thành ôm cổ Kê Thanh, thấp giọng nói: “Vợ à, anh thật sự không sao mà, em đừng quá lo lắng”.
Kê Thanh xoay người thoát ra, đối mặt với Phong Cẩm Thành, dùng tay ấn vào đầu của anh: “Chỗ này có đau không?”
Phong Cẩm Thành không khỏi lắc đầu: “Không đau”.
Kê Thanh sắc mặt tối sầm lại, cô có nghe người ta nói qua, đối với bệnh ung thư càng không đau thì càng không tốt, tay của Kê Thanh liền trượtxuống, ôm lấy cổ của Phong Cẩm Thành mà nói: “Phong Cẩm Thành, anh đồng ý với em được không, tuyệt đối đừng bỏ cuộc đừng bỏ em lại một mình. Tiểu Tuyết mới hơn một tuổi, đứa nhỏ trong bụng còn chưa ra đời, hay làchúng ta nhập viện phẫu thuật đi...”.
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành lóe sáng, cảm thấy mình khéo quá thành rahóa vụng. Chẳng lẽ phải phẫu thuật thật sao. Phong Cẩm Thành sờ sờ bụngcủa Kê Thanh mà nói: “Chờ con sinh ra rồi anh mới nhập viện được không?Anh không muốn khi em sinh con mà anh thì lại nằm viện, anh muốn ở cùngem, cùng nhìn con sinh ra”.
Kê Thanh trong lòng đau xót, kỳ thật Kê Thanh nói dễ nghe thế thôi,nhưng cô rất rõ ràng, bệnh ung thư này một khi đã mắc phải, chẳng khácnào phán án tử hình, làm phẫu thuật hay trị bệnh bằng hoá chất thì cũngvậy, nếu trị liệu bằng hóa chất thì càng đau khổ hơn, bởi vậy cô thừadịp Phong Cẩm Thành đi làm lén đi tìm bác sĩ Lâm để bàn bạc.
Bác sĩ Lâm xì xà xì xồ, Kê Thanh cũng hiểu được một chút, khối u trongđầu Phong Cẩm Thành, mười phần chính là ác tính, điều này khiến cho tiahy vọng cuối cùng của Kê Thanh cũng bị sụp đổ. Cô không khỏi bắt đầu hối hận, nếu hai người không bỏ lỡ hai năm kia, thì ít ra hai năm đó cũngđược ở bên nhau, nếu cô không quan tâm những chuyện vớ vẩn kia thì haingười cũng sẽ không tách ra.
Cô cũng giống như những người khác vậy, lúc sắp mất đi mới hiểu ra được, có rất nhiều thứ đáng quý trọng hơn.
Thời điểm Phong Cẩm Thành trở về, không chỉ có một mình, đi theo phíasau chính là cái đuôi Hồ Quân đá không đi. Thằng nhãi Hồ Quân này, thựcsự rất đáng ghét, chỉ cần không có vợ ở nhà, hắn sẽ đến làm phiền anh.Phong Cẩm Thành thực buồn bực, cục công an hiện giờ rất nhàn rỗi sao,cảm giác so với thời điểm hắn quản lý cục còn không có việc gì làm, vợHồ Quân còn nhiều việc hơn cả hắn.
Khó khăn lắm anh mới lừa được vợ về, nghĩ tới thế giới riêng của haingười trong hai ngày này, Hồ Quân thế nào lại muốn làm kỳ đà cản mũichứ. Một đường đi anh cũng không cho Hồ Quân sắc mặt hòa nhã gì, tới cửa xuống xe, nhìn Hồ Quân ở phía sau nói: “Cậu không có việc gì để làmsao, vợ cậu không ở nhà, thì cậu có thể đi ra ngoài thư giản mà, sao lại chạy đến nhà tôi làm gì chứ?”.
Hồ Quân vui vẻ cười một tiếng: “Cẩm Thành, đừng có keo kiệt như vậychứ, bạn bè lớn lên cùng nhau, tôi đến nhà cậu ăn một bữa cơm cũng khóchịu như vậy sao, còn nói, có vết xe đổ là cậu đây, tôi cũng phải biếtkhôn ngoan học hỏi chứ, nào dám chạy đi thư giãn, vợ tôi mà bỏ đi thìmất nhiều hơn được”.
Phong Cẩm Thành tức giận nói: “Nhà của Diệp Trì, Tả Hoành ở ngay trênvà ở dưới nhà cậu, sao không qua đó ăn cơm, mà lại ngàn dặm xa xôi chạyđến đây, bộ có bệnh sao?”.
Hồ Quân bĩu môi: “Thôi đi! Chỗ Diệp Trì tôi muốn đến cũng không đếnđược. Hai ngày nay nó gửi con về nhà cha mẹ trông giúp, để hai vợ chồngrảnh rỗi lăn lộn với nhau. Tôi sợ đến đó nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột,còn cọp cái nhà Tả Hoành thì tôi không dám trêu vào”.
Phong Cẩm Thành không khỏi tức giận: “Ừ đúng vậy, chỉ có tôi là dễ bắt nạt thôi”.
Hồ Quân cười hắc hắc: “Vợ cậu giờ đang mang bầu cũng sắp sinh rồi. Hiện tại hai người cũng không thể làm được chuyện gì, tôi ở nhà cậu cũngkhông gây trở ngại gì. Chẳng qua, trước đó vài ngày tôi có nghe nói cách của Diệp Trì rất lợi hại, nên tôi muốn xem cậu có dùng đến chiêu thứctổn hại đó không!”.
Phong Cẩm Thành liếc mắt cảnh cáo: “Đến ăn nhờ ở đậu thì nên biết giữmồm giữ miệng, đừng có mà nói hươu nói vượn, nếu hỏng chuyện tốt củatôi, thì tôi cũng không ngại mà đi tâm sự những chuyện phong lưu tình sử của cậu cho vợ cậu biết”. Nói xong, mặc kệ Hồ Quân, anh trực tiếp đivào.
Vừa bước vào liền nhìn thấy vợ của anh đang ở vườn hoa, trong tay còncầm cái bình tưới nước nhỏ, cô đang tưới nước cho vài luống hoa. Trongcảnh hoàng hôn đỏ, ánh chiều tà đem bóng của Kê Thanh kéo dài, in trênmặt đất, Kê Thanh chống lưng sau đó xoa xoa bụng, thân hình tròn vogiống như một con chim cánh cụt vậy, nhưng lại rất đáng yêu.
Phong Cẩm Thành bước đến bên cô, nhận cái bình tưới nước trong tay cô: “Những chuyện này để người giúp việc làm là được rồi”.
Kê Thanh nở nụ cười: “Không sao đâu, đây thì đáng là gì chứ? Bác sĩ nói em rảnh nên vận động một chút. Anh xem hoa nhài này nở rất thơm, ngồi ở trong phòng em cũng có thể ngửi thấy nữa”.
Lướt qua bả vai của Phong Cẩm Thành, cô trông thấy Hồ Quân đang đứng ở phía sau, mỉm cười chào hỏi: “Hồ Quân đến đây à”.
Hồ Quân bỗng nhiên cảm thấy, thế giới này biến hóa thật nhanh. Chỉ mớivài ngày thôi, mắt thấy hai người lạnh nhạt coi nhau như người xa lạ,giờ lại thương thương yêu yêu ở cùng nhau. Trên bàn cơm, Kê Thanh ôn nhu dịu dàng gắp thức ăn cho Cẩm Thành, căn bản mà nói thì Cẩm Thành khôngcó đụng đến đũa, tất cả đều là Kê Thanh gắp để vào cái đĩa trước mặt Cẩm Thành, Hồ Quân nghĩ nếu như không có mình ở đây, có lẽ Kê Thanh cũng sẽ đút đến miệng Cẩm Thành nữa đó. Hồ Quân nhìn thấy mà buồn nôn, da gàcũng nổi lên luôn.
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở thư phòng chơi cờ, Hồ Quân chờ Kê Thanhđi ra ngoài pha trà, rất nhỏ giọng nói: “Cẩm Thành, tôi thấy vợ của cậunhìn cậu với ánh mắt rất kỳ lạ, rất thường xuyên liếc mắt nhìn cậu,giống như là nếu không nhìn thì cậu sẽ biến mất trong chớp mắt vậy. Hiện tại cậu đã dùng đến phương pháp bệnh nan y và cũng đạt được kết quả rất hài lòng phải không, chắc có khả năng sẽ thành công đó”.
Phong Cẩm Thành lên ngựa ăn con pháo của Hồ Quân: “Chơi cờ đi, cậunhiều chuyện quá, nếu ván này mà bị thua, người mà bỏ chạy thì tôi không lưu tình đâu”.
Hồ Quân không khỏi chán nản nói: “Đồ trọng sắc khinh bạn, cầm thú cũng không bằng nữa”.
Phong Cẩm Thành đầu cũng không ngẩng lên: “Đúng vậy”.
Kê Thanh bưng trà tiến vào, vừa vặn nghe được câu cuối, không khỏi cười khẽ một tiếng. Cô rất hâm mộ mấy người bạn này của Phong Cẩm Thành,bình thường thì chỉ giỏi đấu võ mồm với nhau, nhưng đến thời điểm quantrọng thì sát cánh bên nhau còn hơn anh em ruột nữa.
Kê Thanh không khỏi nghĩ đến Tử Thấm, Phong Cẩm Thành tay quơ quơ trước mặt cô: “Nghĩ cái gì vậy, giống như đang xuất thần?”. Kê Thanh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Phong Cẩm Thành, hiện tại anh cũng rất tốt, không giốngngười đang mắc bệnh nan y chút nào cả, hơn nữa có chút mập.
Kê Thanh đưa tay sờ sờ mặt của anh, gương mặt tuấn mỹ ngũ quan cânxứng, đôi mắt đen, mọi thứ gộp chung lại tạo nên một gương mặt rất đẹp:“Cẩm Thành, anh nói xem có khi nào kết quả xét nghiệm bị sai không. Mộtngày mà tiến hành kiểm tra nhiều như vậy, có lẽ bệnh viện lấy nhầm củabệnh nhân khác, em thấy trong phim thường diễn như vậy đó”.
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành chợt lóe: “Nếu không chúng ta hãy đi kiểm tra một lần nữa vậy”.
Kê Thanh bỗng nhiên ôm lấy cổ của Cẩm Thành: “Chắc là không cần, nhữngmáy móc thiết bị kia đều có phóng xạ rất cao, em cảm thấy anh như vậycũng tốt, bất quá. Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì đừng cố gắngchịu đựng, nhất định phải nói cho em biết đó”.
Tay của Phong Cẩm Thành chậm rãi chuyển qua bộ ngực đầy đặn của cô, còn tay kia thì nắm lấy tay của Kê Thanh chậm rãi di dời xuống phía dưới,dừng ở bộ phận đang cương rất cứng dường như sắp bị nổ tung của anh, hơi thở có chút gấp: “Vợ ơi, chỗ này không thoải mái có được tính không?”
Mặt Kê Thanh đỏ lên, cô cũng biết rất rõ Phong Cẩm Thành trời sinh rấtkhỏe, dù thế nào thì tâm sinh lý cũng rất dồi dào, nhưng đây là khi nàorồi mà anh còn lòng dạ nghĩ đến những chuyện này chứ, nhưng anh cũng còn có lý trí, biết cô sắp sinh, cũng không dám làm chuyện gì, mỗi buổi tối cũng chỉ dám thân ái dây dưa sờ sờ cô một chút, thân nhịn không đượcđành phải đi phòng tắm mà tắm nước lạnh. Hiện tại Kê Thanh thực hoàinghi, lần trước anh phát sốt có phải là do tắm nước lạnh lâu quá haykhông.
Vốn dĩ Phong Cẩm Thành muốn dùng tay của vợ sờ sờ cho đỡ thèm, nhưngbàn tay nhỏ bé đó của vợ anh giống như có ma lực vậy, một khi đã chạmvào, liền khiến cho em trai của anh không chịu nổi, trong nháy mắt vậtcứng đó liền phản ứng to lên gấp đôi, khiến cho anh chỉ dám thấp giọnghừ hừ hai tiếng.
Nhiệt độ và lực đạo trong tay áp vào người Cẩm Thành, giống như một cái bàn ủi vậy, làm Kê Thanh bất ngờ cùng hoảng sợ, tay của cô muốn rụt về, nhưng đã bị Phong Cẩm Thành bắt lấy: “Vợ ơi, xoa xoa nó đi, nó nhớ emlắm, chỉ một chút thôi...”.
Kê Thanh cắn môi đỏ mặt, chần chờ không biết làm sao, cô đành theo lựcđạo bàn tay của Phong Cẩm Thành, bắt đầu cao thấp di động. Động tác củaKê Thanh không được nhuần nhuyễn, nhưng toàn thân của Phong Cẩm Thànhgiống như đang bị điện giật, rất muốn lập tức được phóng ra.
Phong Cẩm Thành nghiêng người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Kê Thanhmột cái, lại sờ sờ cái bụng bầu của Kê Thanh, thở dài mà nói: “Con ơi,nếu con không mau ra, cha của con cũng sắp bệnh liệt dương rồi...”.
Có lẽ là nghe được lời oán giận của Phong Cẩm Thành, nên đến nửa đêm Kê Thanh liền cảm thấy bụng có chút không thoải mái, máy thai bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Thời điểm cô đánh thức Phong Cẩm Thành, PhongCẩm Thành bị dọa sợ đến chân tay luống cuống, không biết làm gì hơn mộtbên mặt quần áo một bên ôm vợ trấn an: “Vợ ơi, em đừng sợ, đừng sợ...”.
Kê Thanh không khỏi trợn mắt, chờ cho trận co rút đau đớn kia đi qua,cô không những ôm lấy bụng của mình mà còn phải an ủi người đàn ông đang bối rối kia: “Em không sợ, chỉ là em sắp sinh thôi, hiện tại anh mởngăn tủ bên kia ra, trong đó có một gói đồ lớn, anh lấy ra giúp em, mauđỡ em đi ra ngoài, chúng ta mau đến bệnh viện...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]