Kê Thanh cảm thấy gần đây hành vi của Phong Cẩm Thành có chút quỷ dị, trước kia hai người có chút khoảng cách, nhưng hiện tại thì loại khoảng cách này đã hoàn toàn biến mất.
Mỗi ngày hắn đúng giờ tan ca, sau khi tan ca thì trực tiếp đến nhà cô, cùng cha cô chơi cờ và nói chuyện phiếm, thuận tiện còn ở lại dùng cơm tối, sau khi ăn cơm tối xong lại tìm đủ mọi lý do đ lấy cớ ngủ lại.
Ngay từ đầu Kê Thanh đành đ cho hắn ngủ trên ghế sô pha, bất quá hắn ngủ trên sô pha được hai đêm, thì cha cô thấy không đành lòng đành nói với cô :"Dù sao nhà mình cũng còn dư một phòng, hay là dọn dẹp cho Cẩm Thành ngủ đi, ban ngày đi làm vất vả như vậy, buổi tối lại còn không được nghỉ ngơi thoải mái, qua một thời gian dài, thân thể sẽ bị suy sụp đó."
Lúc đầu Kê Thanh không phát hiện ra, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cô mới phát hiện, Phong Cẩm Thành đã âm thầm từng bước tiến hành, nhưng có một nguyên nhân cô không thể cự tuyệt hắn chính là Phong Cẩm Thành luôn lôi Tiểu Tuyết vào cuộc.
Trong đầu Kê Thanh thường xuyên xuất hiện một loại ảo tưởng, cô thường tưởng tượng thấy một nhà ba người bọn họ có một cuộc sống hài hòa cùng hạnh phúc, không đúng mà phải là một nhà bốn người chứ, Kê Thanh sờ sờ cái bụng nhô ra của mình, so với những phụ nữ khác cùng tháng thì bụng cô có chút nhỏ hơn, đặc điểm này rất giống với lúc cô mang thai Tiểu Tuyết, hơn nữa này đứa bé này rất ngoan, không có phản ứng mãnh liệt, mặc dù trước đây thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, nhưng hiện tại Kê Thanh cảm thấy đứa trẻ này rất khỏe mạnh, cô nghĩ nó là một đứa con trai ...
Đột nhiên bụng cô bị đạp một cái, dưới lớp vải mỏng có thể nhìn thấy bụng của cô trồi lên một khối u nho nhỏ, Kê Thanh sửng sốt một lúc, sau đó không khỏi mỉm cười... Đột nhiên có một bàn tay to áp lên bụng của cô, lời của Phong Cẩm Thành có chút khẩn trương :"Bị sao vậy? Bụng của em không thoải mái sao?"
Lực của hắn mặc dù rất nhẹ, đã khẽ như vậy, nhưng khi bàn tay của hắn áp vào bụng của Kê Thanh thì đứa trẻ trong bụng lại giật mình, nên động tác cũng mạnh hơn một chút.
Phong Cẩm Thành hoảng sợ, bàn tay to theo phản xạ mà rút về, sau đó bình tĩnh quan sát bụng của vợ hắn, ánh mắt lại do dự nhìn về phía Kê Thanh :" Con động ..." Sau đó biểu tình của hắn có chút ngốc trệ, Kê Thanh thấy Phong Cẩm Thành như vậy, cô cũng thấy mềm lòng, thầm nghĩ có lẽ đây chính là sợi dây huyết thống, dù cô muốn chia cách hay ngăn cản cũng không được.
Kê Thanh nhẹ nhàng xoa bụng nói :"Con đang chào hỏi anh đó."
"Chào hỏi..." Phong Cẩm Thành nhỏ giọng lặp lại, mắt bỗng nhiên nhướng lên, thật cẩn thận đem lỗ tai áp vào bụng của cô, sau đó hắn nhắm hai mắt lại, lặng im nghe nhịp đập kia...
Kê Thanh không khỏi có chút bất ngờ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ đi xuyên qua màn cửa, còn lại vài vết lốm đốm màu vàng, trực tiếp chiếu lên thái dương của hắn, cô quan sát khuôn mặt của hắn sau khi nhắm mắt lại, lông mi rất dài mà lại cong vút, cái miệng của hắn bỗng nhiên mỉm cười, mà nụ cười vừa rồi thật động lòng người.
Động tác ôn nhu của Phong Cẩm Thành lúc này khiến cho lòng người khác say, dường như những bá đạo, lạnh lùng, ghen tuông kia như chưa từng xuất hiện qua ... Kê Thanh bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối hôm đó, tia nhìn mềm mại trong nháy mắt liền biến mất, hai tay đẩy hắn ra :"Hai chân của em đã tê rồi..."
Phong Cẩm Thành nhanh chóng ngẩn đầu lên, ngồi xổm xuống đất đồng thời xoa nắn chân của cô :" Tê ở chỗ nào ? Anh xoa cho em nhé."
Kê Thanh khẽ thở dài một cái :"Phong Cẩm Thành, chúng ta đã ly hôn rồi!"
Phong Cẩm Thành nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn cô :"Em muốn nói cái gì?"
Kê Thanh nhìn hắn vài giây, sau đó cúi đầu nói :"Phong Cẩm Thành, anh hãy tin tưởng em, em cũng có thể độc lập nuôi nấng đứa con này, không có anh thì con cũng không đói chết."
Ôn nhu trên mặt Phong Cẩm Thành trong nháy mắt tiêu tan không còn một mảnh, hắn khẽ cắn môi, người phụ nữ này khẩu thị tâm phi* đã thành thói quen, hơn nữa còn mạnh miệng làm cho người khác tức giận, giỏi nhất là tạt một ca nước lã vào để phá hư không khí.
khẩu thị tâm phi*: lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo
Phong Cẩm Thành tức giận chỉ trong vài giây, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh đêm đó cô đắp chăn cho hắn, nghĩ về điểm này thì tức giận liền tan biến.
Phong Cẩm Thành ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng đưa tay nựng mặt của Kê Thanh, nhìn cô thật lâu sau bỗng nhiên mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vài phần trêu tức :"Sao vậy? Sợ anh ở đây, sẽ gây trở ngại em đi tìm mùa xuân thứ hai sao?"
Kê Thanh kéo tay hắn xuống, nghẹn vì giận :"Nói vậy cũng đã rất rõ ràng rồi, trước đây em chưa từng là vật cản đường , bây giờ em cũng không muốn mình sẽ cản trở đến con đường tình duyên của Phong thiếu gia."
Bỗng nhiên Phong Cẩm Thành cúi đầu mỉm cười :"Kê Thanh, em như vậy là đang ghen ..."
"Ghen?" Kê Thanh đứng dậy lặp lại, sau đó nhìn xuống Phong Cẩm Thành mà nói :"Thời điểm khi em còn là vợ của anh, em đối với những chuyện xì căn đan của anh còn không có ghen, huống chi bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, anh đi tìm ai, anh thích mờ ám với người nào cũng không liên quan đến em."
Phong Cẩm Thành ngạc nhiên nhưng chợt nhớ tới một điều, đây có phải cảm xúc thất thường của phụ nữ mang thai hay không, bác sĩ cũng đã sớm nói qua vấn đề này với hắn, nhưng là từ trước đến nay tâm tình của Kê Thanh rất bình thường, nên Phong Cẩm Thành cũng quên mất chuyện này, bây giờ cô đột nhiên bùng nổ ra như vậy, nhìn rất giống lời bác sĩ nói.
Sau khi Kê Thanh nói xong, liền cảm thấy hối hận, những lời nghe như thế nào cũng đều mang theo ý ghen tuông, Kê Thanh chậm rãi ngồi xuống, ấn ấn huyệt thái dương, rất lâu cũng không nói chuyện, bàn tay của cô lại bị Phong Cẩm Thành nắm lấy, đóng lại rồi mở ra ở trong tay hắn, hắn vẫn cứ duy trì động tác trên.
Kê Thanh bị bắt phải đối diện với hắn, con ngươi của hắn đen hơn so với bình thường, nhìn vào càng thêm thâm thúy khó dò, giống như hồ nước đen không đáy, một khi rơi vào cũng sẽ không có lối ra, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, giống như mang theo chút hoang mang :"Kê Thanh, có phải hành động trước đây của anh đều khiến em hiểu lầm hay không..."
Phong Cẩm Thành còn chưa nói xong, đã bị chuông cửa cắt ngang, Kê Thanh liếc hắn một cái, đứng lên đi mở cửa, vừa mở ra không khỏi hoảng hốt nói :"Ba, ba làm sao vậy?"
Kê Thịnh đứng ở ngoài cửa có chút chật vật, quần áo bám chút bụi bẩn, chân thì khập khiễng, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ đang dìu ông, Kê Thịnh khoát tay :"Không sao, chỉ là ngã một cái."
"Cái gì mà chỉ ngã một cái chứ, tôi trông thấy ông ấy ngã từ trên cây xuống, cũng may có cái ba lô của tôi đỡ một phần, chứ không còn nghiêm trọng hơn đó” trong giọng nói mang theo một phần nghiêm trọng cùng nguy hiểm.
Lúc này Kê Thanh mới đánh giá người phụ nữ ở bên cạnh, nhìn qua thì khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, một bên vai còn đeo một cái ba lô rất to màu xanh, nhìn người phụ nữ này có vẻ là người sạch sẽ nhẹ nhàng.
Phong Cẩm Thành chạy qua dìu cha vợ vào nhà ngồi, người phụ nữ kia còn đứng ở ngoài cửa liền nói :"Chân của tôi đang rất bẩn, tôi không vào nhà ngồi chơi đâu, sau này cô nhớ chú ý ông ấy một chút, tôi đi nhé..." Nói xong, không đợi Kê Thanh nói gì, liền xoay người bỏ chạy, Kê Thanh cũng không kịp đuổi theo.
Kê Thanh quay vào nhà, ngồi ở bên cạnh Kê Thịnh quan tâm hỏi :"Ba đi bộ ở đâu mà lại ngã như vậy?"
Kê Thịnh sờ sờ cái chân của mình nói :"Già rồi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn như hồi còn trẻ nữa, hôm nay lúc ba đi bộ ở bờ sông, thấy hai đứa bé đánh cầu lông, cái cầu bị mắc ở lên cây, nhìn thấy bộ dạng của hai đứa trẻ đó thật đáng thương, cho nên ba liền nghĩ muốn giúp hai đứa trẻ một chút, nhưng không nghĩ tới lại bị ngã ."
Kê Thanh không khỏi thầm oán :"Ba đã lớn tuổi như vậy rồi, chỉ là một cái cầu lông thôi mà, bây giờ ba ngã thành ra như vậy, biết làm sao bây giờ?"
Kê Thịnh mỉm cười, dùng tay sờ sờ cái bụng của Kê Thanh nói :"Yên tâm đi! Hiện tại sức khỏe của ba rất tốt, ba còn phải nhìn cháu ngoại của ba sinh ra, sau đó sẽ đưa nó cùng Tiểu Tuyết đi chơi!"
Nhìn cha vợ chậm chạp bước đi trở về phòng, Phong Cẩm Thành mới nói với Kê Thanh :"Em chỉ giỏi tranh cãi với anh thôi, trong nhà chỉ có em và ba, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, thì cũng không có ai để giúp đỡ, hay là mình thuê một người giúp việc đi! Ít ra cũng có thể chăm sóc cho em và ba."
Kê Thanh liếc hắn một cái: "Nói chuyện này để làm gì, đây là chuyện của nhà em không liên quan đến anh." Kê Thanh ngẩng đầu nhìn :" Đến lúc anh nên đi rồi đó."
Không khí đang tốt vừa rồi đột nhiên biến mất không còn sót lại chút nào, Phong Cẩm Thành đổ mồ hôi, Kê Thanh đã muốn phân rõ vị trí, hơn nữa còn muốn đuổi hắn đi, Phong Cẩm Thành không khỏi cười khổ, vợ của hắn một khi đã cương lên, thật sự có thể giết chết người, và cũng có thể khiến người ta tức chết.
Di động vang lên hai tiếng, Phong Cẩm Thành nhìn vào màn hình điện thoại, là Diệp Trì gọi đến, nhận điện thoại giọng của Diệp Trì ở đầu dây bên kia truyền đến :"Cẩm Thành, đang ở đâu vậy? Hôm nay không chơi bóng sao? Đã sắp trưa rồi mà còn chưa thấy bóng dáng của cậu đâu cả, thật không có suy nghĩ."
Lúc này Phong Cẩm Thành mới nhớ ra hôm nay đã hẹn chơi bóng với Diệp Trì, lúc đầu Phong Cẩm Thành tự mình tính toán đem mặt mũi của hắn để sang một bên, muốn gặp mấy người bạn để học hỏi thêm chút kinh nghiệm làm sao để vợ của hắn mềm lòng tha thứ cho hắn, nhưng lúc nãy hắn vừa cảm thấy vợ có chút buông lỏng, thì giờ lại thấy cô đang ở thế phòng thủ, đối với hắn là một bộ dáng trừng mắt cùng lãnh đạm...
Phong Cẩm Thành ngồi dưới cây dù, nhìn bầu trời xanh xa xa có mấy đám mây trắng, tâm tình bây giở đã tốt hơn một chút, Diệp Trì nhìn hai mắt của hắn, sau đó cười nói :" Vợ của cậu còn chỗ nào còn chưa vừa lòng nữa? Tình địch lớn nhất cũng đã bị cậu giải quyết sạch sẽ rồi, còn buồn cái gì nữa chứ? Nhưng nếu không trông thấy thì cũng không thể tin được, vợ của cậu thế mà lại quen biết Tiêu Bác Nhã, nhìn qua hai người căn bản không phải đi chung một con đường, thì tại sao lại quen biết nhau nhỉ?"
Nhìn sắc mặt của Phong Cẩm Thành có chút đen, liền vội vàng hỏi :"Tôi thấy lực hấp dẫn của vợ cậu thật là lợi hại, có thể khiến cho người đàn ông tài hoa như Tiêu Bác Nhã nhớ mãi không quên, thậm chí không cần cô ấy ly hôn, trong bụng còn mang thai đứa nhỏ, Cẩm Thành cậu có biết Tiêu Bác Nhã là người đàn ông không giống những người tầm thường khác không? Ít ra thì tôi và cậu vĩnh viễn cũng không được giống như Tiêu Bác Nhã, hơn nữa người ta còn thường xuyên giúp đỡ người thành đạt, Tiêu Bác Nhã là người đàn ông rất quân tử mà tôi thấy hâm mộ.
"Quân tử?" Phong Cẩm Thành vẫn như cũ bình tĩnh nói:" Tiêu Bác Nhã biết Kê Thanh không yêu hắn."
Diệp Trì không khỏi vui vẻ nói :" Thật sự thì Kê Thanh yêu cậu, nhưng cậu lại chỉ nhìn thấy được mà không sờ được cũng không bắt được, bất quá hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, nhưng lại cứ tỏ ra bất cần? Quả thật là rảnh rỗi không có việc gì làm tự đi kiếm phiền phức."
Phong Cẩm Thành im lặng, sau một lúc lâu có chút chần chờ mới mở miệng nói :"Diệp Trì, cậu nói thử xem vợ tôi có phải vì thiếu nợ ân tình cũ mà vẫn còn canh cánh trong lòng, bởi vậy mới không được tự nhiên."
Diệp Trì suy nghĩ nói :"Có thể là, phụ nữ rất thích để ở trong lòng, hơn nữa lúc mới kết hôn xong, cậu ở bên ngoài nháo loạn... Tôi đứng ở một bên xem cũng thấy bất bình, huống chi là vợ của cậu? Còn nghe những chuyện xấu của cậu nữa, nếu là tôi thì đã sớm ly hôn từ lâu rồi, đừng nói chờ hai năm, sau đó còn trả lại cho cậu một đứa con gái xinh đẹp như vậy?"
Phong Cẩm Thành mặt nhăn nhíu mày nói :"Chuyện xảy ra sau khi kết hôn tất cả đều chỉ là xã giao, nói thật ra thì toàn là chuyện không có thật, đều là do báo chí thêm bớt để viết ra thôi."
Diệp Trì nhíu mày mỉm cười nhìn hắn :"Cẩm Thành, cậu là người khôn khéo như vậy, choáng váng là như thế nào, cậu giải thích như thế nào với tôi thì trở về nói y như vậy với vợ của cậu đó!"
Phong Cẩm Thành thở dài, hắn cũng muốn nói, nhưng vợ của hắn cũng phải cho hắn cơ hội mới được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]