Rốt cuộc cũng đếnkỳ nghỉ đông, ba mẹ đã gọi điện thoại lần thứ N thúc giục tôi về nhà. ASan cũng về Nghiễm châu rồi, đồng nghiệp ngoại tỉnh trong công ty cũngđã sớm đi sạch, không còn mấy người. Trong nhà và công ty không khí cứlành lạnh, chỉ có trên đường cái mới có thể nhận ra sự hồ hởi vui vẻ của năm mới.
Tôi cũng tính về nhà sớm, nhưng còn phải chờ Bí Đỏ. Aibảo tôi không có xe, xe buýt thì rất đông, trạm xe chỗ nào cũng đôngnghẹt người, tôi phải chờ Bí Đỏ thôi. Bí Đỏ là người quản lý nghiệp vụ,lúc này đang bận rộn tặng quà cho khách hàng, Thường Huy cũng rất bận.Năm nay Bí Đỏ sẽ mang Thường Huy về nhà ăn tết, cô gái nhỏ này, lớn nhưvậy nhưng chưa bao giờ mang đàn ông về nhà ăn Tết. Lúc đó chắc mẹ Bí Đỏcười đến sái miệng luôn.
Một mình tôi đi trên đường, ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu vào người tôi thật thoải mái.
Sắp bước sang năm mới, mấy cửa hàng đại hại khắp nơi như “Cuối năm thanh lý hàng hóa” “Giá nhảy lầu, tất cả các mặt hàng giảm 29 đồng” dĩ nhiên chữ “giảm” phải đặc biệt viết nhỏ một chút, người nào không chú ý sẽ tưởngtất cả các mặt hàng chỉ có 29 đồng. Thật ra thì đi dạo một vòng đã thấylà hơn mấy trăm vạn nên đừng có nghĩ đến chuyện mua đồ.
Tôi chỉ là dân chúng bình thường, xa xỉ là một ước mơ xa vời.
Một mình tôi đi dạo phố chưa bao giờ mua quần áo, tôi có một cảm giác rất khó nói thành lời.
Tôi nhìn vào cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-tre-xa-hoi-den/132747/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.