Bí Đỏ là người đầu tiên phát hiện ra Cà. “Này, Cà, nửa đêm canh ba cậu đứng ở cầu thang cản đường phụ nữ, là có ý đồgì hả?” Bí Đỏ vốn là không có ý định xuống xe nhưng nhìn thấy Cà nên côấy đi theo. Cà dụi mắt đứng lên, thậm chí còn có nét mặt ngượngngùng của một đứa bé, ấp a ấp úng nói: “Tớ sáng sớm ngày mai… Sáng sớmngày mai, sẽ phải cùng người nhà cùng nhau… Đi Bắc Kinh chúc mừng nămmới ông nội tớ, cho nên… Cho nên… hôm nay tớ muốn đến gặp mọi người mộtchút… Mọi người.” “Mọi người? Ha ha…” Bí Đỏ tựa vào cửa xe cườito: “Cà, cậu làm tớ thật cảm động đó, tớ thật là vinh hạnh mà, trước khi đi cậu còn muốn gặp tớ nữa chứ, ha ha.” Có thể là do giọng nóiquãng tám “Ha ha” của Bí Đỏ khiến Cà hoàn toàn tỉnh táo, ngay sau đó cậu ấy hồi phục nét mặt của một công tử hào hoa, quay đầu lại nói với tôi:“Lạc Băng, anh chờ em đã bảy tiếng rồi, không có công lao cũng có khổlao, em anh ủi anh một chút có được không?” Cà nói xong liền bước tới. Tôi nghe vậy toàn thân liền nổi da gà. Tôi nghĩ, cậu ấy tới cũng tới rồi, hay thì cứ an ủi một chút, vì vậy tôi ho khan một tiếng nói: “Nể tình cậu khổ cực, cho phép cậu hôn một cái ởót.” Cà lập tức chạy tới, tôi sợ quá vội vàng lùi lại hai bước,nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đến tiệm cà phê Starbucks ở đối diệnuống cà phê đi, tớ mời.” “Starbucks 11 giờ là đóng cửa rồi, nếu không tại sao anh phải lưu lạc đến mức ngồi trên bậc thang chứ.” Lúc này tôi mới nhớ ra là đã khuya lắm rồi. “Lạc Băng, tớ thấy cậu chính là lấy thân báo đáp đi. Tớ về nhà ngủ trước đây.” Bí Đỏ chế nhạo tôi rồi lên xe chạy mất. “Bí Đỏ nói đúng.” Cà lập tức phụ họa theo. “A Băng, em giúp chị mang đồ lên trước.” A San giành lấy đồ trên tay tôirồi chạy lên lầu, con bé này bây giờ lại không than đồ nặng nữa à. Chỉ còn tôi và Cà. Tôi nhếch môi cười nói: “Cà, đã trễ rồi ngày mai tớ còn phải đi làm nữa, cậu xem hay là…” “Lạc Băng, anh tới là muốn nói tạm biệt với em.” Cà có chút tức giận nói. “Hả? Cậu… Cậu đi đâu à?” “Mới vừa rồi không phải anh đã nói là phải đi chúc tết ông nội sao?” “À, tớ biết rồi.” Cà lại cười, nói: “Em suy nghĩ một chút đi, anh đi ít nhất cũng phải mườingày nửa tháng, cũng có thể là hai mươi ba mươi ngày không được gặp em,anh thật là thảm mà.” Cà nhẹ nhàng nói, tôi cũng không biết phải làm gì. Tôi giương mắt nhìn Cà, thật ra thì cậu ấy rất đẹp trai, trời sinh gươngmặt trẻ con, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, cho nên thoạt nhìn trẻ hơnmấy tuổi so với tuổi thật. “Chúng ta đi dạo một chút đi.” Tôi nhìn con đường phía trước nói. Vì vậy tôi và Cà một trước một sau, đi dạo trên con đường nhỏ trước chungcư. Cây ngô đồng đã rơi hết lá, chỉ còn lại thân cây trơ trọi. Bóng đènđường hắt lên người chúng tôi kéo ra cái bóng thật dài. Cà thấytôi không nói lời nào, chỉ lo đi về phía trước, nên nhẹ nhàng nói ở phía sau: “Lạc Băng, chỉ cần em nói một câu, anh sẽ không đi, sẽ ở đây đónnăm mới với em, có được không?” Tôi nghĩ Cà có chút điên rồi,một người phụ nữ đã ly hôn như tôi làm sao có thể tìm được một người đàn ông như Cà. Nhưng cảm giác của tôi với Cà cũng giống như với Bí Đỏ, làbạn bè, chỉ là tình cảm bạn bè. Nghĩ tới đây, tôi thở dài nói với Cà:“Cà, cậu đừng nói bậy, mau tìm một cô gái thích hợp để kết hôn đi, nhớmời tớ và Bí Đỏ đó.” “Này, Lạc Băng, em đừng làm anh cảm thấy mình mặt dày như da cóc chứ, anh rất nghiêm túc.” Cà bày ra vẻ mặt thành thật nói. Tôi bị chọc cười, trêu ghẹo cậu ấy: “Rất nghiêm túc nghĩ đến chuyện ăn thịt thiên nga phải không?” “Đúng vậy, đúng vậy, Lạc Băng em hiểu anh nhất mà.” Chúng tôi nói chuyện một lúc, giọng nói của Cà rất êm tai, vang lên dưới ánhtrăng rất động lòng người. Nhưng tôi cảm thấy rất mệt, đã khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà nghỉ sớm một chút. Cà đưa tôi đến dưới lầu, chợt dùngánh mắt nghiêm túc ra lệnh cho tôi: “Lạc Băng, nhắm mắt lại.” Cólẽ là do giọng điệu ra lệnh và thái độ nghiêm túc của Cà nên tôi cảmthấy hơi sợ. Tôi không biết cậu ấy muốn làm gì nhưng vẫn nhắm mắt lại. Cà cúi người xuống, hôn lên trán tôi, một nụ hôn vô cùng dịu dàng nhưchuồn chuồn lướt trên mặt nước. Sau đó Cà xoay người chạy đi thật nhanh, không quay đầu lại, tôi mở mắt ra nhưng không kịp nhìn thấy vẻ mặt củaCà. Tôi đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu rồi mới xoay người lên lầu, mới vừa vào cửa đã thấy tin nhắn của Cà gửi đến: “Chuyện này anhmuốn làm từ N năm trước rồi. Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được, cámơn em. Mấy ngày này, nếu nhớ anh thì gọi điện cho anh. Còn muốn gả choanh thì thông báo một tiếng, nhớ đấy.” Nhìn tin nhắn này, tôi lại càng có nhiều chuyện phiền muộn hơn ở trong lòng. Cuối tuần chơi quá nhiều, sáng thứ hai lại phải đi làm sớm, xém chút nữa là tôi không có thời gian để ngủ. Giám đốc Đặng nói không ngừng, nào là nhất định phải bắt được Thiên Thành,Đại Hoành là khách hàng lớn, phải làm khách hàng lớn hài lòng, chúng tamới có thể tìm được nhiều khách hàng hơn. Mỗi năm công ty đềuphải họp một lần. Sở dĩ cuộc họp này phải kéo dài hai tiếng là do cácphòng ban khác phải báo cáo kết quả cuối năm cùng với kế hoạch cho nămmới. Hàng năm đều như thế, không có gì mới. Nhưng lạikhông thể không làm, có rất nhiều việc đều là như vậy, phải làm từngbước. Giống như bây giờ đi ăn cơm trưa, hoặc là ra ngoài ăn hoặc làxuống dưới căn tin xếp hàng chờ. Khi cuộc họp kết thúc, tôi đang chuẩn bị xuống dưới lầu thì điện thoại rung lên. Là A San gọi đến. “A Băng, chị có thể cho em mượn năm vạn đồng không?” Giọng nói của A San ở trong điện thoại vô cùng gấp gáp. “A San, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Bình thường cô ấy cũng khôngtìm tôi vay tiền, tôi muốn biết là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng lo lắng. “Em trai em, nó… Nó đang rời khỏi Nam Ninh thìbị tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, bệnh việngọi điện thoại cho em, nói em phải đóng tiền, trong lúc nhất thời em làm sao có thể có số tiền lớn như vậy, ngộ nhỡ… Em sợ…” “A San, bâygiờ em ở đâu, chị đem tiền đến cho em.” Thật ra thì tôi cũng không cónăm vạn đồng, khi ly hôn tiền đều chia cho Lưu Thiếu Ngôn, trong tàikhoản của tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Nhưng trước tiên phảilàm A San bình tĩnh lại, còn chuyện tiền. Tôi cảm thấy có cái gì khôngđúng, bệnh viện làm sao biết được số điện thoại của A San, hơn nữa vừamở miệng là đòi năm vạn, nhưng A San lúc này đã mất khả năng suy nghĩ,không thể phân biệt đúng sai. Tôi muốn tìm A San trước rồi mới suy nghĩbiện pháp. “Em ở trường học, A Băng, em trai em sẽ không có chuyện gì chứ? Em thật sự rất lo lắng cho...” A San đã khóc không thành tiếng. “A San, chị lập tức đến trường học, em đừng lo lắng, chị sẽ mang tiền đến.” Trước tiên phải làm A San bình tĩnh lại. Cúp điện thoại, tôi chạy như bay đến cửa thang máy, giờ ăn trưa người chờthang máy rất đông. Tôi không để ý tới hình tượng thục nữ, vừa thấy cửathang máy mở ra liền liều mạng chen vào. Ngồi trên xe taxi, tôimới bắt đầu nghĩ nên tìm ai vay tiền, lỡ như em trai A San thật sự xảyra chuyện thì tôi phải có tiền đưa cho cô ấy. Người đầu tiên tôinghĩ đến là Bí Đỏ, chết tiệt, vào lúc này cô ấy lại tắt máy. Gọi tớiphòng làm việc của Bí Đỏ cũng không có ai nhận. Tôi gọi lại lần nữa, vẫn là không có người nhận. Không từ bỏ ý định, tôi gọi lại lần nữa, lúcnày mới có người nhận nhưng không phải là Bí Đỏ. Là đồng nghiệp của côấy, người đó nói cô ấy mới đi ăn trưa với ông chủ rồi. Bây giờmới mười hai giờ, đợi đến lúc Bí Đỏ về công ty cũng đã hai giờ chiều.Nhưng chưa chắc Bí Đỏ sẽ quay lại phòng làm việc. Nếu còn chờ Bí Đỏ,không biết A San sẽ nóng ruột đến mức nào nữa. Tôi nên tìm ai vay tiềnđây? Lâm Quốc Đống, lúc này tôi lại nghĩ đến anh. Tôi không quản nhiều như vậy, dưới tình thế cấp bách, tôi gọi điện thoại cho anh. “Lạc Băng.” Bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Quốc Đống. “Chủ tịch Lâm, anh có thể cho tôi mượn năm vạn đồng không?” Có lẽ là quágấp, tôi cũng không nhớ cái gì là phép lịch sử liền mở miệng vay tiền. “Được. Em muốn tiền mặt hay sao? Em đang ở đâu? Có khỏe không?” Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng thông qua giọng nói của anh. “Tiền mặt, bây giờ tôi đang đi về hướng trường tiểu học Hướng Dương.” “Tiểu học Hướng Dương, là tiểu học Hướng Dương khu Đông Thành sao?” “Đúng vậy.” Cúp điện thoại, tôi cầm điện thoại trước ngực, cảm thấy tim vẫn còn đangđập thình thịch. Tôi lại có thể mở miệng vay tiền Lâm Quốc Đống? Từ phía xa tôi đã nhìn thấy A San đang đứng trước cổng trường nhìn xungquanh. Tôi đi tới, A San giống như tìm được chỗ dựa liền nhào vào lòngtôi khóc lớn. “A Băng…” Tôi đỡ A San ngồi chồm hổm xuốngcây đại thụ trước trường. Thân thể gầy yếu của A San không ngừng runrẩy, tôi theo bản năng ôm chặt lấy cô ấy. “A San, trước tiên emphải bình tĩnh, đang có người đưa tiền tới. Em nói cho chị biết, bệnhviện khi nào thì gọi điện cho em? Nói như thế nào?” “Em trai emđi Nam Ninh công tác, hôm nay từ Nam Ninh về Nghiễm Châu. Tối hôm qua nó còn gọi điện cho em nói là sáng nay sẽ đi máy bay về Nghiễm Châu, cònhỏi em khi nào thì về đó. Nhưng mà vừa rồi người ở Nam Ninh gọi điện đến nói nó bị tai nạn giao thông...” “A San, em phải bình tĩnh một chút. Có thể là em trai em không có chuyện gì, có khi là có người muốn gạt tiền của em đó.” “Thật sao?” A San vừa nghe lời tôi nói thì bình tĩnh hẳn lại. “Em có gọi cho em trai của em chưa?” “Chưa. Em rối rắm quá nên không nghĩ đến chuyện là mình có thể bị lừa.” A San lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của em trai cô ấy. “A Băng, điện thoại không kết nối được!” A San nhìn tôi, chờ tôi cho ý kiến. “Gọi thử đến số điện thoại của bệnh viện.” A San bấm số điện thoại của bệnh viện, không phải bệnh viện bên kia nóilà phải nhanh chóng chuẩn bị tiền sao nhưng tại sao lại không có ai bắtmáy. A San buồn rầu không dứt. Lâm Quốc Đống lái xe BMWtới. Khi anh ở trong xe đi ra, trên tay cầm một túi hồ sơ màu đen. Tôivốn cho là anh sẽ kêu thư ký Lục tới nhưng không ngờ anh lại đích thânđến. “Lạc Băng, xảy ra chuyện gì?” Lâm Quốc Đống thấy gương mặt buồn rầu của tôi và A San, nhíu mày hỏi. Tôi nói đơn giản lại chuyện xảy ra. “Em trai cô tên gì?” Lâm Quốc Đống hỏi A San. “Phan Hướng Đông.” Lâm Quốc Đống lấy điện thoại ra gọi một cuộc, anh ra lệnh: “Lập tức liênlạc với cảnh sát trưởng Vương, điều tra xem sáng nay ở Nam Ninh có xảyra tai nạn giao thông nào không, có người đàn ông nào tên Phan HướngĐông bị thương không? Nhanh chóng gọi lại cho tôi.” Tiếp theo chỉ có thể chờ đợi, đúng như A San nói, chờ đợi cũng là một loại đau khổ. Khoảng 10 phút sau, điện thoại của anh vang lên. Tôi và A San ngừng thở nghe anh nói chuyện điện thoại. Lâm Quốc Đống chỉ nghe điện thoại, sau đó nói: “Ừ, cứ như vậy” liền cúpmáy. Nhìn mặt anh, tôi và A San không thể đoán nổi là xảy ra chuyện gì.Chúng tôi chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. Tôi nắm chặt tay A San, lòngbàn tay tiết ra mồ hôi. “Sáng hôm nay, Nam Ninh không hề có vụ tai nạn giao thông nào?” Lâm Quốc Đống nhìn chúng tôi bình tĩnh nói. Qua một hồi sợ bóng sợ gió. Lúc này tôi mới phát hiện là mình đói bụng. “Hai người ăn cơm chưa? Cùng nhau đi ăn đi, hôm nay tôi mời khách.” Tôi đề nghị đi ăn cơm. A San đồng ý nhưng Lâm Quốc Đống lại nói: “Hai người đi đi, anh còn có cuộc họp, phải về trước.” Lâm Quốc Đống là ai, là thiên chi kiêu tử, làm sao có thể dễ dàng cùng ăncơm với người bình thường như chúng tôi được? Nhưng tại sao anh lại tựmình mang năm vạn đồng đến? “Lạc Băng, anh mang tiền về trướcnhưng em còn thiếu anh một món nợ ân tình.” Lâm Quốc Đống nói xong liềnchui vào xe BMW đi mất. Tôi ngơ ngác nhìn theo xe anh đến ngẩng người,vẫn chưa thể nào tiêu hóa được lời anh nói “A Băng, người bạn này của chị thật nhiều tiền đó.” A San nhìn theo chiếc BMW của Lâm Quốc Đống mà chảy nước miếng. Ăn trưa với A San xong thì cũng liên lạc được với em trai cô ấy. Cậu ấynói là lúc nãy ở trên máy bay tới Nghiễm Châu nên bây giờ mới mở máyđược. Tôi thuận tiện đem tài khoản và mật mã nói cho A San biết để đưacho bệnh viện bên kia. “A Băng, tại sao còn phải đưa tiền cho họ chứ?” A San không hiểu nhìn tôi. “Em cho rằng chị dư tiền thế à?” Tôi tức giận trách móc A San, cô ấy cũngđánh giá quá thấp trí thông minh của tôi rồi. Tôi sẽ kéo tiền về lại tay tôi. Buổi chiều trở lại phòng làm việc, tôi đem công việc némsang một bên. Trước hết lên web của ngân hàng mà tiền chuyển vào. Thì ra là China Construction Bank, tốt, vậy thì mở trang web ChinaConstruction Bank ra, đăng ký thành viên rồi tố cáo số thẻ ngân hàng của tên lừa gạt. Sau đó tùy tiện đánh sai mật khẩu ba lần của tài khoản tên lừa gạt. Tôi đang vụng trộm mừng rỡ thì Tiểu Chu đi vào hỏi tôi chiều nay có muốn đi chi cục thuế không. Lúc đầu tôi không nghe cô ấynói gì hết chỉ lầm lủi nói: “Mật mã điền sai 3 lần, số thẻ ngân hàng bịđóng rồi, ha ha, tên lừa gạt có tiền cũng không rút ra được.” Tiểu Chu trợn to mắt nhìn tôi nói: “Lão đại, chị nói gì vậy?” Tôi vui mừng kể cho Tiểu Chu nghe chuyện hôm nay A San suýt chút nữa bị lừa gạt lại kể đến hành động thông minh của tôi làm cho tên kia không lấyđược tiền. “Lão đại, nếu như vậy, mỗi ngày chị phá mật khẩu của hắn một lần thì hắn vĩnh viễn không thể lấy tiền ra được.” Kẻ mưu trí đến mấy thì cũng có chỗ sai sót nhưng không sao còn có Tiểu Chu chu đáo, nhưng mà tôi làm gì có hứng thú ngày nào cũng phá mật mã củahắn. Tôi ác ý nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu lập tức cảm nhận được nguy cơ sắp tới, cô ấy nói: “Lão đại, chị đang bận, em ra ngoài trước nha.”Nói xong liền lập tức đi ra ngoài. “Đợi chút.” Tôi quyết định thật nhanh, gọi Tiểu Chu lại. Ai bảo tôi là lão đại chứ, Tiểu Chu không thể làm gì khác hơn là đứng lại, nhìn tôi một cách vô tội. “Tiểu Chu, bình thường cô làm việc rất tỉ mỉ, chuyện này về sau giao cho cô làm.” “Lão đại, em…” “Phải nhớ, chuyện này là vì dân trừ hại, được rồi, cô ra ngoài đi.” Tiểu Chu nhìn tôi bĩu môi rồi ra ngoài. Tôi lại nhìn trang web lần nữa, phía trên xuất hiện một dòng chữ “Chínhmình không muốn thì đừng đẩy cho người khác”, cái gì chứ, tôi chẳng phải là vì dân trừ hại sao. Tôi muốn đóng trang web lại lúc này mới pháthiện ra đó chỉ là một dòng quảng cáo, thì ra trong lòng tôi có bóng ma…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]