Chương trước
Chương sau
Diêm Sâm quay đầu quay về phía người của trường đại học nói: "Ngày hôm nay ở lớp học, Nguyễn Manh Manh ỷ mình là hội trưởng hội học sinh, đánh đập Diệp Phong ở trước mặt mọi người. Cô đẩy Diệp Phong ngã trên đất còn chưa đủ, còn cầm lấy một cái ghế nện trên đầu Diệp Phong. Nếu không phải do cô ta, Diệp Phong cũng sẽ không bị thương nặng... Vừa nãy Diệp gia còn gọi điện thoại nói, bây giờ Diệp Phong vẫn hôn mê, còn đang trong phòng cấp cứu."
Diêm Sâm rõ ràng là mở mắt nói mò, cố ý hãm hại Nguyễn Manh Manh.
Ngày hôm nay Nguyễn Manh Manh căn bản không đánh Diệp Phong, cô chỉ là cản một chút.
Diệp Phong tự mình đứng không vững đụng phải vài cái bàn ngã chổng vó.
Nhưng dù cho nghiêm trọng đến đâu, đầu cậu ta cũng không bị thương, lúc được đưa đi vẫn còn rên rỉ.
Căn bản không thể hôn mê, không thể đang cấp cứu.
Mà chuyện Diêm Sâm gọi là, Nguyễn Manh Manh cầm ghế đánh người, càng là đang bịa đặt.
Nguyễn Manh Manh xụ mặt xuống, đã không muốn tranh luận với đám người Cố Huyễn rõ ràng là đến oan uổng cô.
Cô quay đầu nhìn về phía thầy Cao, chỉ nói một câu: "Em không hề đánh Diệp Phong, bạn học trong lớp cũng có thể làm chứng."
Cao Hán Thu còn không kịp trả lời, Cố Huyễn đã quái gở nói: "Manh Manh, một thân sức lực kia của em anh trai Cố Huyễn cũng không phải không biết. Nếu như em không hề đánh Diệp Phong, làm sao cậu ta có thể vào bệnh viện được?"
"A..." Khóe môi Nguyễn Manh Manh không che giấu được khinh bỉ, "Nếu như tôi thật sự đã đánh Diệp Phong, anh cảm thấy... Cậu ta còn cần đưa đi bệnh viện cấp cứu sao?"
Trực tiếp đưa ra ngoài bệnh viện quẹo trái tới nhà tang lễ, có thể còn thuận tiện một chút.
Cố Huyễn không nghĩ tới con bé Nguyễn Manh Manh này, đến lúc như thế này còn dám mạnh miệng, suýt chút nữa bị cô chặn họng.
Mà Cao Hán Thu cũng không phải ngồi không, nói thế nào đi nữa anh cũng là huấn luyện viên kim bài, bảng hiệu của trường trung học phố thông.
Anh nhấn giữ Nguyễn Manh Manh nhìn qua còn muốn đối đáp vài câu, quay đầu nói với Cố Huyễn: "Tôi tin tưởng học sinh của mình, tuy rằng tình cờ Manh Manh có chút nghịch ngợm, nhưng sẽ không làm loại chuyện không phân thị phi này. Chuyện này còn cần điều tra, không thể có kết luận nhanh như vậy."
Nói xong, anh vừa nhìn về phía Diêm Sâm ở một bên.
ánh mắt kiên quyết, mang theo sâu sắc xem kỹ.
"Diêm Sâm, trò cũng là học sinh của tôi... Trò hẳn phải biết, lời nói dối là không che lấp được sự thật. Trong phòng học không chỉ có một mình trò, nếu như bây giờ nói sự thật, giáo viên Cao có thể không truy cứu."
Chà chà, lời này của thầy Cao, ngay cả Nguyễn Manh Manh cũng cảm thấy đỏ mặt.
Câu trước mới vừa nói 'Tin tưởng học sinh của mình', câu sau liền đi bắt Diêm Sâm 'Nói thật'.
đãi ngộ đối với người sư muội Nguyễn Manh Manh này và đối với Diêm Sâm khác biệt, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Diêm Sâm tự nhiên cũng cảm thấy thầy Cao bất công, mạnh miệng nói mình không nói dối.
Nếu như thầy Cao không tin, có thể đến lớp học hỏi một chút.
Dù sao, Diêm Sâm nghĩ thầm, bọn họ đã sớm thu mua được mười mấy người có thể làm chứng giả.
Đến lúc đó, những người nói chuyện giúp Nguyễn Manh Manh kia, tất cả đều nói là bị cô ta thu mua là được rồi.
Chính vào lúc này, một tiếng nói dịu dàng mang theo kiên cường, liền từ ngoài cửa truyền đến ——
"Em có thể làm chứng, Manh Manh không đánh Diệp Phong. Cô ấy chỉ vì giúp em, mới ngăn cản cái tát của Diệp Phong. Dấu tay trên mặt em chính là do Diệp Phong đánh... Dù cho có bạo lực học đường, cũng là Diệp Phong bạo lực học đường!"
Sườn mặt Diệp Linh Khê vẫn sưng đỏ chưa tan, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ở sau lưng cô, là Cảnh béo, Ti Khấu Vận, đỏ vàng xanh, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm...
Bọn họ, tất cả đều là thuộc hạ ở Hội Học Sinh của Nguyễn Manh Manh, cũng là bạn bè của cô.
"Vừa nãy ở ngoài cửa, tôi đã chụp vết thương trên mặt tôi, truyền tới internet —— bây giờ các người có thể mở điện thoại di động ra xem, tôi tin tưởng dư luận trên internet, nhất định đã có chuyển biến tốt."
Diệp Linh Khê dứt lời, những người khác lập tức lấy điện thoại di động ra mở blog và tieba.
Quả nhiên, những người vừa nãy khiển trách Nguyễn Manh Manh bạo lực học đường, đã bắt đầu phản chiến.
Có một nửa quần chúng, đều bị vết thương của Diệp Linh Khê nhìn thấy mà giật mình dọa sợ rồi.
Dồn dập khiển trách hành động ra tay đánh nữ sinh của Diệp Phong.
Mặc kệ có mâu thuẫn lớn hơn nữa, nam sinh ở năng lực thể chất đều là có ưu thế trời sinh.
Không bảo hộ kẻ yếu, trái lại ỷ vào ưu thế cơ thể của mình, ức hiếp phụ nữ trẻ em.
Việc này ở bất kỳ một quốc gia nào, cũng cần phải bị khiển trách.
Trái lại là Nguyễn Manh Manh, đối mặt nam sinh không khiếp đảm, dũng cảm đứng ra bảo vệ cô gái, đây mới là đáng giá tán thưởng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.