Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau
Tiết học sáng kết thúc nhanh chóng, vì buổi chiều không có tiết nên Nhã Quyên đi một mạch thẳng về nhà. Nhìn căn biệt thự ở Thượng gia to lớn đồ sộ bất giác làm cô nhớ lại quá khứ Lúc trước gia đình 5 người của cô sống rất hạnh phúc, ông nội cô, ba mẹ cô cùng em trai cô đều chung sống hòa thuận, ngày ngày tràn ngập tiếng cười. Nào ngờ 5 năm trước, khi cô mới bước vào cấp 3 thì tai họa ập đến gia đình cô. Ông nội, ba mẹ thì chết thảm trong trận tai nạn xe còn em trai cô thì mất tích không để lại dấu vết. Cô thì vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa các bác rằng nếu gia đình cô chết thì họ sẽ được thừa kế tài sản. Nhưng họ không ngờ, tài sản đã đều đứng trên tên cô, 40% cổ phần cùng một số tài sản khác. Họ để cô còn sống vì muốn thâu tóm cô, chuộc lợi từ cô! Vì thế cô rất coi thường những kẻ có tiền, dùng nó để lấn áp chà đạp người khác. Thượng Trung Hàng là chồng mới cưới của cô, anh ta có tiền có quyền. Dù sao anh ta cũng là gay nên cô cũng không mấy bận tâm vào mối quan hệ này. Vừa bước vào nhà thì một giọng nói lạnh lùng cất lên "Xíu nữa về nhà ra mắt ba mẹ với tôi." Để tránh hiểu lầm anh nói tiếp "Dù sao cũng đôi bên có lợi. Cô giúp tôi lần này, lần sau tôi giúp cô, Không ai nợ ai." Cô không lấy làm bất ngờ, sớm muộn gì cũng phải về ra mắt nhà chồng. Cô gật đầu đồng ý. Thượng Trung Hàng tỏ ý hài lòng, kêu cô lên thay đồ, sửa soạn để đi. Đường Nhã Quyên ngoan ngoãn nghe lời rồi lên phòng kiếm đồ để mặc. Cô diện cho mình một chiếc váy xuông dài đến đầu gối màu trắng tuy không thương hiệu nhưng khá thoải mái. Ngoài ra cô make up nhẹ nhàng rồi xuống nhà để đi với anh. Cô hơi âu lo, không biết ba mẹ anh ta có giống bậc phụ huynh trong truyền thuyết hay những quyển tiểu thuyết nói về nhà giàu hay không? Nào là ba mẹ gắt gỏng, không thích con dâu nghèo... Dù sao cũng là giả mà thôi! Vậy nên làm tốt trong hai năm nay là được. Tại nhà chính, nhà của bậc trưởng bối, bậc phụ huynh của Thượng Trung Hàng. Trước cửa có một đôi vợ chồng trẻ đang tình cảm với nhau. Họ khoảng chừng 40, 50 tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ và tươi đẹp. Thượng Trung Hàng cất tiếng gọi "Ba, mẹ.." Hóa ra đó là ba mẹ anh Cô hơi nép nép sau lưng anh Khóe miệng mẹ anh cong lên, chạy ra sau lưng anh rồi nắm lấy tay cô cất giọng vui vẻ "Tiểu Quyên đúng không? Mẹ chờ con lâu lắm đấy! Nào, vào nhà với mẹ." Cô hơi ngẩn người, bà không phải mẹ chồng độc ác hay bá đạo kia mà là một người rất thân thiện. Bà là Mộc An Nhiên. Theo lời đồn thì bà là một người rất độc mồm độc miệng, khó gần và rất uy quyền. Người trước mắt cô bây giờ là bà ấy nhưng khác xa lời đồn. Bà gọt táo cho cô ăn, kể chuyện cho cô nghe làm cô bất ngờ. Thượng Trung Trạch, bố Thượng Trung Hàng cùng anh cũng khá sốc vì hành động của vợ/mẹ mình. Thượng Trung Hàng nghĩ "Xem ra còn dễ hơn mình nghĩ!" Mộc An Nhiên vừa nhìn đã khá thích cô con dâu này. Trong mắt bà, Nhã Quyên vừa nhìn đã biết không giống giống như Lý Dao Dao hay những con người tham tiền kia. Bà bất giác đối xử với cô vô cùng tốt nên cô hơi thẹn thùng "Bác gái, bác gái thích con sao?" "Sao lại bác gái?! Phải gọi là mẹ. Mẹ đương nhiên thích con rồi. Chắc con đói rồi đúng không? Để mẹ nấu đồ ăn cho con nhé!" Nhã Quyên vẫn ngây ra nhưng nhanh chóng hoàn hồn. Cô đi theo bà phụ bà nấu món bánh ăn bữa xế. Bánh nhanh chóng hoàn thành, tay chân cùng với quần áo bà và cô lấm lem bột bánh. Hai người nhìn nhau phì cười, tiếng cười vang vọng khiến Thượng Trung Hàng và bố anh ta bất giác an lòng. "Đây là cảm giác được yêu thương 5 năm nay mình không được trải qua à?" Cô thầm nghĩ, ước gì nó có thể duy trì, ước gì gia đình cô còn sống!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau