Thượng Trung Hàng nhanh chóng đi đến nhà của Đường Tử Phàm.
Đến nơi, anh vội vàng bước xuống, anh gọi lớn:
“Quyên Quyên, Quyên Quyên…”
“Quyên Quyên anh biết em ở trong đó, em mở cửa cho anh đi!”
Thấy anh không ngừng gọi chị của cậu chủ nên quản gia liền bước đến nói với anh
“Thưa anh, cô chủ không muốn gặp anh, mời anh đi cho!”
Thượng Trung Hàng vẫn cứng đầu đứng ngoài cửa cổng hét lớn. Thứ anh nhận lại là gì? Sự thờ ơ của cô, cô không hề muốn gặp anh.
Anh có gọi cỡ nào cô cũng không chịu lộ diện nhìn anh.
“Em không ra anh sẽ không đi đâu hết!”
Anh chỉ biết tìm cách để gặp cô nhưng anh đâu nào hay cô đã đau cỡ nào?
Tối hôm qua vì sự lo lắng, trằn trọc cùng với nỗi bất an làm cho cô không thể ngủ được. Khi cô bước vào phòng sách thì thấy Tử Phàm hốt hoảng giấu chiếc điện thoại đi.
Cô liền biết đã có chuyện không hay xảy ra. Cô một mạch bước đến cướp chiếc điện thoại. Nhìn thấy bức ảnh kia tim cô bỗng chốc tan nát. Chiếc điện thoại trên tay bỗng nhiên rơi xuống.
Nước mắt cô tuôn rơi như thác đổ. Tay cô che mặt rồi òa khóc rất to. Cô không ngờ anh lại đối xử với cô như vậy!
Tuy bức ảnh chỉ chụp mỗi tấm lưng của người con trai nhưng chỉ nhìn một lướt qua cô đã biết đó là anh. Không những ôm ấp nhau, tấm ảnh còn cho thấy anh và cô ta rất thân mật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoc-nghech-do-em-chay-thoat-quyen-2/1975849/chuong-34.html