Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau
Thượng Trung Hàng vẫn đứng chờ cô trước cổng. Nhìn thấy anh đứng đây đã cả một buổi chiều, Nhã Quyên bỗng xót xa. Không biết nên khen hay nên chê anh quá ngu ngốc. Anh cứ đứng đấy đợi cô, anh muốn nói cho cô nghe tất cả nhưng cô nào muốn gặp anh. Anh yêu cô, anh rất rất yêu cô mà cô nào hay biết? Anh chưa từng xem cô là người thay thế hay xem cô là đồ thừa. Anh cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp lại Lý Dao Dao kia. Bỗng dưng điện thoại anh đổ chuông, Hà Lâm Lâm gọi điện cho anh. Bằng giọng khẩn cấp thông báo “Tổng tài không hay rồi! Lý Dao Dao đã tìm đến tận công ty đòi gặp tổng tài. Truyền thông cũng đến theo!” “Mẹ kiếp! Các người làm ăn kiểu gì vậy!” Thượng Trung Hàng bực dọc thốt tiếng chửi thề. Anh nhìn vào căn nhà trước mắt với dáng vẻ lưu luyến rồi nhanh chóng bước lên xe đi về tập đoàn. Nhã Quyên nhìn anh vội vàng chạy đi mà thất vọng tràn trề. Hóa ra anh chỉ có như vậy mà thôi! Vừa bước đến nơi, Thượng Trung Hàng đã bị bao vây bởi đám phóng viên. Người người chạy đến hỏi anh nhưng rồi cũng bị sát khí của anh làm cho kinh sợ. Bảo vệ thuận thế đuổi họ ra rồi lấy thẻ nhớ từ máy ảnh của họ. Họ ngoan ngoãn nghe theo vì chưa bao giờ thấy Thượng tổng nổi giận như vậy. Lý Dao Dao hoàn toàn bị hình dáng anh lúc này làm cho run sợ. “Cút khỏi mắt tôi!” Thượng Trung Hàng nói một cách vô tình rồi nhanh chóng về phòng mình. Để lại Lý Dao Dao trong bộ dạng không can tâm. Cô không can tâm! Tại sao anh lại ngó lơ cô như vậy? Hay là cô suy xét về đề nghị của Đường Tử Khiêm? Có lẽ cô nên hợp tác với ông ta. Đôi bên cùng có lợi. Thượng Trung Hàng bước vào phòng với tâm trạng mệt mỏi. Anh không muốn nói chuyện với ai nên cửa phòng tổng tài luôn đóng. Anh kêu Hà Lâm Lâm đem tài liệu cần làm đến cho anh. Kể từ lúc đó, Thượng Trung Hàng làm quần quật cả đêm không nghỉ ngơi, không ăn uống. Anh chăm chú đến nỗi quên ăn quên ngủ thực chất vì không muốn nhớ về chuyện buồn vừa qua mà thôi. Bây giờ Nhã Quyên có hay tiếng lòng anh? Tâm trạng của anh giờ đây đang rất rồi bời, anh không cần gì hết anh chỉ cần cô. Chỉ cần nghe giọng nói của cô thì tâm trí anh mới bình ổn trở lại. Làm sao đây, anh rất nhớ cô. Xa cô bốn năm ngày nay như ngàn thế kỉ qua. Từng giây từng phút tại sao lại chậm trôi qua như thế này? Cô có biết là anh đang rất đau hay không?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau