Người hầu làm việc ở đây cũng cực kì tinh mắt, lúc không nên lắm miệng thì tuyệt đối sẽ giữ nguyên tắc im lặng là vàng, tay chân cũng cực kì nhanh nhẹn, hầu hạ nâng niu quả thật rất cẩn thận.
Lúc Hàn Nhi Phương tắm rửa xong đi ra thì Lãnh Nhật Nam cũng tắm xong từ lâu, đang ngồi trên chiếc ghế quý phi xem tạp chí, bên cạnh ghế sofa còn có một chiếc hộp y tế nho nhỏ.
Thấy Hàn Nhi đi ra hắn buông tạp chí xuông, nhìn thẳng vào cô:
“Tới đây.”
Lần đầu tiên hắn “quan tâm” mình như vậy, tất nhiên Hàn Nhi Nguyệt cũng phải tỏ ra mừng rỡ mới được.
Lãnh Nhật Nam vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống, Hàn Nhi Phương liền vô cùng nghe lời ngồi xuống, Lãnh Nhật Nam cầm gối dựa nhét vào sau lưng cô để cô dựa vào, cô cũng vô cùng nghe lời mà dựa vào. Lãnh Nhật Nam nâng bắp chân của cô lên đặt trên đùi mình, giọng nói ấm áp:
“Mới đầu có hơi đau, chịu một chút.”
Hàn Nhi Phương bị đôi giày cao gót nhọn hoắc của Lãnh Tâm đạp vào nên người đàn ông kia đang giúp cô xử lí vết thương.
“Em không sợ đau.” Làn da vốn trắng nõn non mịm bỗng nhiên xuất hiện một vết thương đỏ thẫm ghê rợn, nhìn còn ghê hơn vết mực tàu trên giấy trắng, nhưng Hàn Nhi Phương lại ra vẻ không thèm quan tâm, vui cười hớn hở nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhật Nam không đảo mắt.
Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ so với những vết thương đau đớn trước kia khi cô còn huấn luyện, quả thật không có ý nghĩa cũng không đáng kể gì.
Lãnh Nhật Nam vừa bôi thuốc xong ngẩng đầu lên đã đối diện với cặp mắt to sáng long lanh như thủy tinh kia của cô, hàng lông mi dài cất giấu một hồ nước sâu không đáy mà lại hút hồn.
Hắn nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô, nhất thời cảm thấy lòng mềm đi, lại không nhịn được mà lên tiếng chế nhạo:
“Đã bị người ta đạp xuống nước còn cười vui vẻ như vậy, đến tột cùng trong cái đầu này của em thiếu mất dây thần kinh nào thế?”
Hàn Nhi Phương oán thầm trong lòng " anh mới thiếu dây thần kinh, cả nhà anh đều thiếu dây thần kinh".
Ngoài miệng lại nói: “Tứ gia, đêm nay ngài sẽ ở lại đây với Youki chứ?”
Lãnh Nhật Nam ngẩn người, tiện đà có chút thất bại, nói chuyện với một đứa trẻ quả nhiên là không thể nói ngược nói xuôi.
“Em muốn tôi ở lại sao?”
Hắn biết rõ còn cố hỏi cô bé gật đầu như băm tỏi, mặt mũi tràn đầy hi vọng.
Lãnh Nhật Nam cũng thấy hào hứng, cố ý trêu cô:
“Để tôi nghĩ đã.”
“…” Hàng mi của Hàn Nhi Phương rũ xuống, ra vẻ thất vọng.
Lãnh Nhật Nam bị dáng vẻ ỉu xìu chán nản của cô chọc cười, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
“Nghe bác Hoàng nói hai ngày nay em không đến phòng luyện đàn dương cầm, cũng không đến phòng luyện vũ đạo, cơm cũng ăn rất ít, sao vậy?”
Hàn Nhi Phương tỏ ra ấm ức:
“Ngài không có ở đây, chẳng có ai nghe em đàn, cũng không ai xem em múa, lúc ăn cơm cũng chỉ có một mình…”
Lãnh Nhật Nam lẳng lặng nghe cô thổ lộ uất ức trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc cùng áy náy, đáy lòng bỗng dưng dâng lên một chút hoài nghi:
“Là tôi đã sơ sót, em đã không thích ở nhà, vậy em nói cho tôi biết xem em muốn đi đâu chơi?”
Hải Âu lớn như vậy, mỗi chỗ dạo qua một lần cũng đủ để tôi đi chơi rồi, ai mà rảnh rỗi như anh.
Hàn Nhi Phương vừa nghe vậy đã biết trong lòng anh đang sinh nghi, giả nói đáp lời:
“Em cũng không muốn đi đâu cả, em chỉ muốn ở cùng với Tứ gia thôi. Người ở đây cũng không thèm để ý đến em, trừ ngài ra em cũng không tìm thấy ai nói chuyện.”
Là vậy sao.
Dường như Lãnh Nhật Nam rất thỏa mãn với đáp án này, an ủi:
“Bọn họ chỉ vì bận việc nên không rảnh nói chuyện với em thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Hàn Nhi Phương lại chẳng hề để ý:
“Không sao, dù sao có rất nhiều chuyện các cô ấy nói em cũng không hiểu, thật ra em chỉ thích nói chuyện với Tứ gia thôi.”
Lãnh Nhật Nam nghe vậy mặt cũng không đổi sắc nhưng trong lòng thì đã dậy sóng.
Cái loại được người khác khăng khăng một mực thương nhớ, cảm giác được tín nhiệm cùng ỷ lại, bất kể lúc nào cũng là một liều “thuốc mê” hữu hiệu nhất, nếu như sau lưng cô không cất giấu mục đích gì thì chỉ có thể nói cách giáo dục của Haren rất thành công, thành công giáo dục những vật cưng này biết cách nịnh nọt người khác hữu hiệu nhất lại còn không khiến cho người ta phản cảm.
Hai mắt hắn nheo lại lẳng lặng nhìn Hàn Nhi Phương một lúc rồi nói:
“Bình thường nếu em thật sự thấy nhàm chán thì cứ ra ngoài một lát, nhớ rõ bảo A Hàm đi cùng.”
Ánh mắt Hàn Nhi Phương sáng lấp lánh, lập tức nhảy dựng lên:
“Em có thể tới trường đua ngựa phía sau núi không?”
Hàng chân mày của Lãnh Nhật Nam chau lại:
“Có thể nói cho tôi biết vì sao lại muốn tới đó không?”
“Bác Hoàng nói cảnh sắc ở đó đặc biệt đẹp, hơn nữa lại rất gần suối nước nóng.”
Lần này Lãnh Nhật Nam không hoài nghi nhiều:
“Có thể đến chuồng ngựa nhưng không được tắm suối nước nóng, chân em còn đang bị thương, rất dễ nhiễm trùng, đợi vết thương khép lại đã.”
“Cảm ơn Tứ gia.” Hàn Nhi Phương ra vẻ cảm kích, chồm qua ôm cổ Lãnh Nhật Nam hôn lên mặt hắn một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]